Sáng hôm sau cả hai đang ngủ thì bất chợt nghe tiếng động bên ngoài, Diệp Ảnh Quân thức dậy và cùng lúc đó Cố Hạ Phi cũng chợt tỉnh giấc sau khi một đêm phát sốt,

Bật ngồi dậy cô nhìn thấy Diệp Ảnh Quân đang ở trước mặt mình liền hốt hoảng lên tiếng, "Anh! Sao anh lại ngủ cùng nữa tôi hả "

Nói xong cô tức giận bật người đứng dậy thì bỗng nhiên eo cô và kể cả thân hình cô điều đau nhói, ngay lập khuỵ xuống sàn nhà ngay, "Á "

Diệp Ảnh Quân nhìn thấy cô khuỵ người xuống, anh hốt hoảng nhanh chóng nhảy xuống giường bế cô lên, "Em không sao chứ "

Lúc này Cố Hạ Phi mới phát hiện tình trạng hiện giờ của cô giống hệt như những lần làm chuyện đó với anh ta năm xưa, ngay lập tức Cố Hạ Phi nhìn anh ta nghi vấn cau mày tra hỏi, "Anh đã làm gì tôi rồi hả "

Diệp Ảnh Quân nhìn sắc mặt của cô liền biết cô ấy đã phát hiện ra, nhưng anh ta vẫn lắp bắp nói, "Anh! "

Nhìn thấy anh ta ấp úng, cô liền bất chợt những hồi ức về tối hôm qua cùng anh ta làm những chuyện đó, đã vậy là mình tự chủ động, điều này khiến cô xấu hổ dùng tay che mặt mình tự trách bản thân mình, còn mắng thầm trong miệng, "Cố Hạ Phi, mày thật ngu ngốc "

Cố Hạ Phi ngượng ngùng khi nhìn anh ta, sau đó cô dùng tay đẩy anh ra rồi lên tiếng nói, "Tôi biết chuyện hôm qua là lỗi của tôi, nên anh hãy quên chuyện đó đi nha "

Diệp Ảnh Quân cứ tưởng rằng khi cô nhớ ra, thì anh sẽ vui mừng giải thích để có thể chịu trách nhiệm, nhưng lúc này anh ta nghe những lời của cô vừa nói khiến anh ta như bị nước đá tạt vào mặt anh vậy,

Lúc này Diệp Ảnh Quân trạnh lòng buồn bã mà lý trí anh đột nhiên đẩy cô nằm lại trên giường ép cô dưới thân mình nói, "Không cần lời xin lỗi của em, tôi cần em phải chịu trách nhiệm với tôi "

Cố Hạ Phi hốt hoảng sợ hãi khi vừa nãy nhìn thấy sắc mặt của anh khi anh ta áp cô dưới thân, sau đó bây giờ lại là gương mặt khác, và đột nhiên nghe anh nói cái gì mà bắt cô phải chịu trách nhiệm cô liền nhìn anh cau mày nói, "Chịu trách nhiệm như thế nào trong khi anh sắp lấy vợ, hay là hai chúng ta thỏa thuận không nói ra chuyện hôm qua là được, dù gì đây cũng là chuyện ngoài ý muốn không ai có thể kiểm soát "

Nghe đến đây Diệp Ảnh Quân không chịu nổi mà vô tình nói ra những lời ích kỷ, "Hay là em hãy làm tì.nh nhân của tôi đi, tôi hứa sẽ yêu em chiều chuộng em "

Cố Hạ Phi lúc này nghe không lọt tai khó nghe với những lời nói của anh, liền ngay lập tức mạnh tay cho anh ta một bạt tai, còn cau mày mắng át lớn tiếng, "Anh đúng là đồ khốn, vô liêm sỉ "

Nói xong cô mạnh tay đẩy anh ta ra, rồi bước xuống giường, nhanh chóng rời khỏi đây, vì lúc này cô không muốn nhìn thấy anh ta thêm một chút nào nữa,

Lúc cô định bước ra khỏi phòng, thì đột nhiên bên ngoài mở cửa người đi vào trong, khiến cô và người đàn bà đó vô cùng hốt hoảng,

Người đàn bà lớn tuổi giật mình vì đột nhiên phát hiện người lạ bên trong căn nhà của mình, cứ tưởng hai người là trộm nên bà ta lập tức hô hoán lên kêu thêm một người, "Ăn trộm, ông ơi trong nhà mình có trộm "

Diệp Ảnh Quân lúc này cũng hốt hoảng cùng với Cố Hạ Phi mới ra sức giải thích, nhưng bà ấy lại không nghe mà cứ hô hét,

Không lâu sau đó, thêm một người đàn ông lớn tuổi đi vào trên tay còn cầm thêm một cây súng để săn thú bước vào hùng hổ quát lớn, "Ai cả gan dám vào nhà ta trộm hả! "

Ông già vừa nói dứt câu, thì đột nhiên ông nhìn thấy Diệp Ảnh Quân ông ấy giật mình tròng mắt nói, "Thiếu! Diệp Thiếu gia, là cậu sao ạ "

Diệp Ảnh Quân nhìn thấy người trước mặt mình là người quản gia năm xưa khi anh còn nhỏ, nên cũng có chút bất ngờ lên tiếng, "Tống quản gia, là ôn sao! Sao ông lại ở đây "

Ông quản gia cũ nhìn Diệp Ảnh Quân tươi cười nói, "Đây là nhà của tôi ạ "

Bà lão ở cạnh ông quản gia đưa tay kéo Áo ông ấy thắc mắc hỏi, "Ông già, ông quen biết hai người này sao "

Ông quản gia nhìn bà rồi lại nhìn về hướng Diệp Ảnh Quân trầm mến nói, "Cậu ấy chính là Diệp thiếu gia, là cháu trai trưởng của Diệp gia, và cậu ấy từ nhỏ được tôi chăm sóc "

Bà nghe vậy liền nhìn về hướng Diệp Ảnh Quân dùng lịch sự nói, "Là bà già này lẩm cẩm, mong cậu bỏ qua nhé "

Lúc này Cố Hạ Phi cảm thấy vô cùng có lỗi khi để bà dùng lịch sự để nói chuyện, nên cô đã đỡ bà để không cho bà cuối thấp xuống chào, "Bà ơi, bà đừng làm thế ạ "

Ông quản gia nhìn thấy bầu không khí không ổn nên liền xen vào, "Thiếu gia, chúng ta lâu ngày không gặp, hay là ra ngoài để trò chuyện với tôi được chứ "

Lúc này Diệp Ảnh Quân nhìn phía Cố Hạ Phi, rồi mới nhìn ông mà giật đầu,

Sau đó cuộc trò chuyện của cả hai cứ hỏi say sưa, nào là tại sao anh lại ở đây, thì Diệp Ảnh Quân kể lại cho ông ấy nghe, là do tình trạng xảy ra này nọ,

Ông nghe đến đây, ông nói là sẽ đưa cả hai về lại khách sạn đó, là vì trong khu rừng này ông là người mới biết đường đi,

Cố Hạ Phi nghe vậy liền vui mừng vô cùng,.