Quỷ Thất nhẹ nhàng dìu cô lên xe, chiếc xe lăn bánh trên đoạn đường dài, Khánh San vui vẻ ra mặt khiến anh có chút ghen tị trước giờ bên anh cô chưa hề vui như vậy.

Chiếc xe dừng trước một khách sạn xa hoa của Quỷ Thất.

Bước lên lầu 5 là dãy lầu mẹ cô sống, mẹ cô sống không thiếu bất cứ thứ gì, gặp được mẹ cả hai người ôm chầm lấy nhau.

Dù Tĩnh Hy đã đỡ và tươi tắn hơn nhiều nhưng trong thâu thẳm ở mắt bà lại là một nỗi lo nỗi nhớ mãnh liệt.

"Đã lâu lắm rồi ta mới gặp lại con, hình như có chút gầy rồi!"

"Không có, con ăn rất nhiều! Mẹ đã đỡ chút nào chưa?"

"Khỏe nhiều rồi!"

Tĩnh Hy nhẹ nhàng xoa đầu con gái, ánh mắt hiện rõ sự yêu chiều nhưng đâu đó lại ánh lên chút buồn bã:"Đừng làm việc vất vả quá, coi xem bao nhiêu tuổi rồi còn để mẹ lo như vậy."

Khánh San nước mắt lưng tròng không kìm nén nỗi mà òa khóc, rất lâu rồi cô không được gặp mặt mẹ, cô rất nhớ mẹ, bà vẫn vậy vẫn yêu thương nuông chiều cô hết mực.

"Ngoan, đừng khóc, mẹ không sao, Quỷ Thất đâu rồi không đi với con sao?"

"Anh ấy..."

Bỗng tiếng mở cửa vang lên cắt ngang.

"Chào mẹ, con mang chút hoa quả thăm mẹ nè." Quỷ Thất nở nụ cười tà mị, vừa bước vào đã một mẹ hai mẹ khiếm Khánh San đang ngồi liền đúng bật dậy trợn tròn hai mắt về phía anh.

Đợi Quỷ Thất vừa bước tới Khánh San đã dùng sức mà nhéo eo anh, miệng thì thầm:“Không phải kêu anh đừng vào sao?”

Mẹ Khánh San chưa kịp hiểu chuyện khẽ kéo tay áo con gái, Khánh San như khóc trong lòng nhưng đành phải gượng cười quay lại: "Đúng rồi, anh ấy tới thăm mẹ, muốn cho hai chúng ta không gian nên không dám vào."

"Mèo nhỏ nhéo đau thật vậy mà không hề nương tay:)" Quỷ Thất cười nhẹ nhìn Khánh San đang đóng kịch trước mặt.

"Thằng nhóc này sau này không cần như vậy!" Tĩnh Hy khách sao nói, hình như cũng rất vừa mắt anh?

"À gia đình con tính hỏi cưới Khánh San." Quỷ Thất nói

Khánh San đúng bên cạnh như chết đứng, chiếc cốc trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống một tiếng choang vang lên xé toang âm thanh khiến mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.

"Con có sao không?"

Khánh San bất ngờ đến nổi tay chân mềm nhũn, chiếc ly trên tay không giữ chắc mà rớt bể, cô thật rất lo lắng hốt hoảng, bỗng anh bước tới nhặt hết những mảnh vỡ không cho cô đụng vào vẻ mặt lo lắng có chút giận.

"Em ngốc sao? Hậu đậu như vậy."

“Không phải nói là giữ bí mật sao?"

"Không sao..."

"Tụi con đã đăng ký kết hôn, quyết định vội vàng nên không kịp nói và tổ chức khá nhỏ khiến cô và Khánh San chịu thiệt rồi! Lần này hỏi cưới để bù đắp… ý cô thế nào?"

"Được, con tài giỏi thương yêu nó như vậy tại sao không đồng ý chứ, không phải lúc nãy còn gọi mẹ sao!"

Nói chuyện hồi lâu, Quỷ Thất vì công ty có chuyện đột xuất nên đã rời đi trước, Khánh San ở bên chăm sóc mẹ, hai người nói chuyện rất vui vẻ đến tận tối.

Khánh San xuống bếp nấu cho mẹ bát cháo bồi bổ.

"Mẹ muốn về quê ở!"

"Tại sao? Sống ở đây không tốt sao ạ?"

"Mẹ thích sống dưới quê, yên bình thấy con hạnh phúc bà già nãy cũng không lo gì nữa rồi!"

Tĩnh Hy nắm tay hai người lại nở nụ cười hạnh phúc vừa cười vừa nói.

"Được, mẹ thích là được, à đúng rồi mẹ cầm thẻ này đi."

"Đây là…"

"Là thẻ con làm riêng cho mẹ, hàn tháng sẻ gửi vào mẹ đừng lo."

"Không được, đây là tiền của con."

"Đây là tiền con đầu tư kiến được rất nhiều tiền gần 1 tỷ lận, trong thẻ mẹ có 500tr."

"Khoảng tiền lớn thế này mẹ không giữ được!"

"Con có chồng con lo rồi mẹ không cần lo, với phải có tiền riêng nếu không lỡ có chuyện gì…"

"Được, nghe con, vẫn là con biết lo xa."

Ở phía khác ai đó về đến nhà, trời đã khuya, trong nhà chỉ mờ nhạt vài bóng đèn ngủ, Căn biệt thự lớn bỗng dưng cảm giác cô đơn đến lạ.

"Hàn Thiên! Cô ấy chưa về sao, đâu rồi?"

Hàn Thiên đang buồn ngủ bỗng lấy lại tinh thần

“ Thiếu phu nhân chưa về sao, mà cũng đúng lâu rồi chưa gặp mẹ ở lại một đêm cũng có sao, cậu chủ là đang lo lắng sao?”

Tít tít, là tiếng bấm số trên điện thoại.

"Tiểu Ngô! Ruốc cuộc thiếu phu nhân đâu rồi, khuya thế rồi còn chưa về không phải cậu theo bảo vệ sao, một tin nhắn báo cáo cũng không có."

Bị la một trận, Tiểu Ngô đang gật gù ngủ ở hành lang xém lọt tim ra ngoài, tỉnh ngủ ngay lập tức.

"Thiếu…thiếu phu nhân kêu là muốn ở lại một đêm mai mẹ cô ấy về quê rồi…"

"Về quê sao?"

Hàn Thiên báo cáo hết sự việc lại cho Thiếu gia rồi chuồn lẹ, sau khi đi còn không quên gọi lại trấn chỉnh Tiểu Ngô rồi an ủi và dặn dò chăm sóc.

"Có lẽ tí nữa Thiếu gia sẽ tới, coi chừng cái mạng cậu."

"Dạ, biết rồi, cảm ơn cậu."

Quỷ Thất nhìn có chút phiền lòng đi thẳng lên phòng, tắm rửa rồi bước ra đi ngủ, hình bóng cô cứ thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí anh, khiến anh muốn nổ tung.

Quỷ Thất mang tội đồ rồi kêu Hàn Thiên dậy đi đến chỗ cô.

"Khuya như vậy thiếu gia người còn muốn đi đâu?"

"Đón vợ về!"

Biết ngay mà, bên người lâu như vậy Hàn thiên đương nhiên hiểu Quỷ Thất sớm đã có chuẩn bị nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Chiếc xe đi trên đoạn đường dài, dù đã khuya nhưng vẫn tấp nập, Quỷ Thất bước những bước dài vào khách sạn tiến thẳng lên lầu.

"Thiếu gia khuya vậy giờ còn tới sao, hên mình nghe lời Hàn Thiên coi chừng cẩn thận không là giờ bị mắng một trận rồi"

"Khánh San cô ấy đâu rồi?"

"Thưa thiếu gia, cô ấy ngủ từ sớm rồi, e là..."

"Được rồi lui hết đi!"

Anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, thấy hai mẹ con đang ôm nhau ngủ say, thật là mẹ nào con nấy quả là xinh đẹp, Quỷ Thất nhìn cô ngủ say khẽ tiến tới vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn.

"Ngủ không đề phòng như vậy! Không sợ bị bắt mất sao?"

Khánh San đột ngột quay qua níu tay anh, dụi nhẹ không cho anh đi.

Nhìn cô gái dễ thương như vậy sao Quỷ Thất có thể mềm lòng.

Anh nhẹ nhàng bế Khánh San trên tay.

"Thiếu gia, ngài đây là…"

"Nhiều chuyện!"

Quỷ Thất tỏ ra vẻ mặt ghét bỏ, bế cô đi lẹ vào cạnh phòng bên cạnh, Hàn Thiên nhanh chóng mở cửa.

Anh đặt nhẹ cô xuống khẽ đắp chăn cho Khánh San.

Khoảng thời gian lâu như vậy ở bên cạnh giờ rồi xa bỗng có chút khó chịu không quen.

Hàn Thiên nhanh chóng hiểu ý đóng cửa lại, đi ra ngoài, Quỷ Thất nhẹ nhàng chui vào chăn, chưa kịp phản ứng Khánh San choàng tay qua ôm lấy anh vào lòng.

"Ư…"

"Mèo nhỏ ngủ cũng không ngoan như vậy!"

Anh khẽ bỏ tay ra, đặt lại cô vào trong vòng tay mình, anh không nhận ra cái gương mặt cau có hằng ngày bây giờ bên cô lại trở nên ôn nhu, vui vẻ lộ rõ mồn một, không biết từ bao giờ...anh đã quen có cô bên cạnh.

Một đêm qua đi, Khánh San ngủ ngon trên chiếc giường lạ, cô là người khó thích nghi với môi trường mới nên khó ngủ, cả đêm trằn trọc mới ngủ được thế mà không hiểu sao ngủ xong lại ngon giấc không hề mơ thấy ác mộng, Khánh San mớ ngủ sờ soạng người của Quỷ Thất lại tưởng là gấu bông, không ngừng nắm bóp.

“Ý hình như con gấu hơi cứng”

"Sờ đủ chưa?"

Cô rụi mắt vươn vai ngồi dậy, mở mắt ra mà phát hoảng đến nổi không thốt lên lời.

"Đây… sao anh lại...!ở đây!"

Quỷ Thất đột ngột ghé sát:"Vợ ở đây thì chồng có thể ở đâu?"

Khánh San bị trêu trọc đỏ cả mặt, vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm.

“Tại sao...!tim lại đập nhanh như vậy”

"San San mau lên, mẹ đợi kìa!"

"Được rồi, anh đợi chút."

Hai người cứ như vậy trêu chọc nhau mà không biết Tĩnh Hy đang đứng xem ở đó hồi lâu, thấy con gái mình hạnh phúc như vậy cuối cùng bà cũng yên tâm về quê rồi.

Ăn sáng xong, Quỷ Thất phải đến công ty họp không thể tiễn Tĩnh Hy về.

"Con xin lỗi, không thể tiễn mẹ được!"

"Được rồi, đến đây là được nhớ phải chăm sóc con gái mẹ cẩn thận.

Con bé hậu đậu lắm." Bà nhẹ nhàng đạt đặt tay hai người lên nhau cũng như ý muốn muốn giao con gái cho cậu, đoạn đường sau này đều phải nhờ vào Quỷ Thất rồi.

"Mẹ! Ai lại đi nói xấu con gái mình thế chứ."

Khánh San đưa mẹ lên sân bay, năm ngày nữa Khánh San đi học lại rồi, phải chuẩn bị mua ít đồ dùng, đồ cũ bị tên đáng ghét ném hết rồi.

Ai đó đang họp, bị nhột mà ho sặc sụa…

"Thiếu phu nhân, có phải người mua hơi ít mỹ phẩm rồi không, thiếu gia có dặn...."

"Thôi không cần đâu."

Khánh San nhìn vào đóng đồ trên tay và chiếc thẻ của mình là đau lòng, không ngờ đồ lại mắc như vậy, Tiểu Ngô như hiểu được liền nói.

"Thiếu gia kêu phải mua, quẹt thẻ của ngài."

"Thật sao?"

Hai mắt Khánh San sáng trưng lên, lần này phải tiêu sạch tiền của tên biến thái đáng ghét đó.

Sau một hồi mua sắm, chiếc xe chất đầy đồ, Khánh San thật trẻ con mua nhiều thứ linh tinh, còn tặng cho Tiểu Ngô vài món đồ cậu ấy thích.

Nhưng sau khi mua xong Khánh San lại buồn bã, cô không biết phải làm gì để trả nợ cho Quỷ Thất, mới đó khoản tiền đầu tiên trong cuộc đời đã hết rồi.

Nhìn thiếu phu nhân chật vật tiền bạc như vậy Tiểu ngô nhìn thấy mà không kìm nổi mà cười lên thành tiếng.

"Cậu cười gì chứ, vui lắm sao…"

Không ngờ thiếu phu nhân của một người giàu nhất ở đây lại ở nghĩ về tiền bạc.

“Thiếu phu nhân thật dễ thương”

"Tiền của thiếu gia đưa cô xài không giới hạn mà, đừng buồn nữa."

"Nhưng tiền đó không phải của tôi!"

Nghe Khánh San nói Tiểu Ngô ngày càng thích cô gái này hơn, làm gì có chuyện cần tấm thẻ đen giới hạn trên tay lại lo nghĩ, làm gì có ai chỉ thích xài tiền bản thân làm ra không? Nếu như là cô gái khác sớm đã tiêu xài phung phí rồi.

Hơn nữa mua đồ còn nghĩ cho người khác, không phân biệt địa vị, ít tai như cô lại cúi chào lại những người bảo vệ, tiếp viên cả.

Mới đó đã vào chiều rồi, ánh chiều nhẹ mùa thu có chút dễ chịu, mọi cảnh vật bên ngoài xe đang đua nhau tìm chốn về.

Khánh San đột nhiên nhớ ra còn chưa trả tiền cho Cúc Tử.

"À đúng rồi, mau dừng xe."

“May quá thắng kịp.”

"Được rồi, cậu mau về đi tôi có chuyện."

"Thiếu phu nhân người đừng làm khó tôi được không, cô đuổi bao nhiêu bảo vệ giờ còn đuổi tôi, thiếu gia biết được sẽ tránh mắng đó."

Khánh San là người thích sống tĩnh lặng, Quỷ Thất lại phải cả đoàn người theo bảo vệ, có chút sợ người rồi, hơn nữa còn không thoải mái.

Có mỗi Tiểu Ngô dễ thương ân cần chăm sóc bảo vệ.

"Được rồi, vậy cậu đợi tôi một chút."\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.