Tiếng chuông cửa vang lên.

Khải Minh Kiệt nhẹ nhàng đặt Lưu Y Tuyết nằm xuống gối rồi phi nhanh xuống nhà.

Vừa mở cửa, vị khách chưa kịp phản ứng đã bị hắn lôi ngay lên phòng.

Hắn đẩy vị khách vào trong, ném ngay cho một từ.

"Khám!"

Vị khách bất lực nhìn Khải Minh Kiệt đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào mình.

Khám thì khám, hét lên làm gì chứ!

"Muốn khám thì đi ra ngoài, tôi cần không gian im lặng để tập trung khám bệnh."

"Cậu không phải bác sĩ duy nhất trong cái thế giới này." Khải Minh Kiệt lên tiếng.

"Nhưng là người duy nhất cấm được bất cứ bác sĩ nào gặp được cậu." Vị khách bình tĩnh.

Khải Minh Kiệt chép miệng một cái, đóng sầm cửa lại.

Vị khách thấy vậy yên tâm đặt đồ nghề xuống, bắt đầu quá trình khám bệnh cho Lưu Y Tuyết.

Sau khoảng mười phút khám, vị khách đi ra khỏi phòng.

Khải Minh Kiệt đứng ở đó nãy giờ thấy vị khách ra liền hỏi.

"Bệnh?"

"Đau đầu, chóng mặt, ù tai, sốt.

Nghỉ ngơi không đủ.

Bệnh chưa xác định." Vị khách trả lời.

"Vì?"

"Đồ nghề không đủ, không xác định được bệnh."

"Vô dụng!" Khải Minh Kiệt ném cho vị khách một câu.

"Này Khải Minh Kiệt, cậu cũng có chữa được đâu mà lúc nào cũng kêu tôi vô dụng vậy hả?" Vị khách tức giận quát.

"Vương Mặc Thoại cậu đúng là đồ vô dụng." Khải Minh Kiệt ném cho Vương Mặc Thoại một câu rồi bỏ xuống phòng khách.

"Ơ, đồ dở hơi!"

Đúng vậy, vị khách tên Vương Mặc Thoại, bạn thân của Khải Minh Kiệt.

Anh là CEO của tập đoàn Vương thị chuyên về y học.

Dù là vậy, nhưng vị trí của anh trong ngành y không hề nhỏ.

Anh đứng đầu trong mọi lĩnh vực y học, chưa có bệnh nào là không chữa được, ngày càng mở rộng quy mô phát triển của tập đoàn, được thế giới công nhận là thần y.

Anh được biết đến vì vừa tài lại trẻ, trên thế giới anh chỉ cần nói một câu, dù có là chức cao đến đâu trong ngành cũng phải tuân theo lệnh của anh.

Tóm lại là Vương Mặc Thoại đứng đầu ngành y.

Từ nhỏ Khải Minh Kiệt và Vương Mặc Thoại đã chơi thân với nhau, có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau.

Quá khứ của Khải Minh Kiệt thế nào, hắn có bệnh tình hay bất cứ chuyện gì, Vương Mặc Thoại này đều biết hết.

Nhưng chỉ vì một lần sự cố mà hắn đột nhiên thay đổi tính cách, mãi anh mới theo kịp hắn.

Hắn suốt ngày chỉ biết bắt nạt anh, sáng sớm bắt nạt, trưa chiều bắt nạt, tối đến cũng bắt nạt.

Vương Mặc Thoại đâm ra cũng có phần ghét Khải Minh Kiệt, nhưng chỉ là đùa giữa bạn thân với nhau thôi, còn người anh em của anh mà cần thì anh lập tức có mặt.

Nhưng Vương Mặc Thoại vẫn mong Khải Minh Kiệt trở lại thành hắn trước đây, dù sao cũng là bạn thân, anh không thể bỏ mặc hắn một thân một mình mà còn có EQ âm như vậy được.

Vương Mặc Thoại gạt hết suy nghĩ trong đầu ra rồi đóng cửa phòng, đi xuống phòng khách.

Khải Minh Kiệt đang ung dung uống cà phê trên sofa, hóa ra hắn vừa pha cà phê, thảo nào anh ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng từ trên tầng.

Vương Mặc Thoại ngồi phịch xuống sofa, nhắm đôi mắt lại thở dài mệt mỏi.

"Khám xong chưa?" Khải Minh Kiệt hỏi.

Vương Mặc Thoại mệt mỏi trả lời.

"Xong rồi."

"Vậy cút về đi." Khải Minh Kiệt đưa tách cà phê lên miệng.

Anh vừa nghe cái gì cơ? Hắn cần thì anh vội vã bỏ hết công việc chất thành núi Everest đến đây, khám xong hắn liền đuổi thẳng cổ anh về ư? Cái quái gì vậy!

"Cậu không thể cho tôi nghỉ ngơi một chút ở đây được à?" Vương Mặc Thoại cáu.

"Không."

Khải Minh Kiệt đáp lại thẳng thừng, khiến Vương Mặc Thoại anh tự hỏi đây liệu có phải người anh em mà anh chơi từ khi mới sinh ra không.

"Có khi tôi thà ngồi tự kỉ trong phòng làm việc giải quyết núi Everest còn hơn chạy đến đây thục mạng rồi bị cậu đuổi thằng cổ thế này."

"Cứ tự nhiên, tôi không giữ."

Cáu, cáu quá.

Vương Mặc Thoại anh đứng dậy, vớ túi đồ nghề rồi mở cửa nhà ra.

"Tôi về!"

"Không tiễn!"

Ngoài mặt anh thì đang tươi cười với đôi lông mày nhíu lại nhưng bên trong lòng anh lại đang chửi rủa Khải Minh Kiệt vô lương tâm.

Vương Mặc Thoại bỗng ngồi xuống sofa.

"Không đi à?" Khải Minh Kiệt nhíu mày.

"Không.

Cậu càng muốn tôi đi, tôi càng thích ở lại."

"Cậu biết rằng tôi có thể đá cậu ra khỏi đây đúng không?"

"Đúng." Vương Mặc Thoại thản nhiên trả lời.

"Vậy sao còn chưa đi?" Khải Minh Kiệt không hiểu anh đang nghĩ gì.

"Tôi muốn biết, tại sao..."

"Cậu lại quan tâm đến cô gái này đến vậy?"

Lời nói của Vương Mặc Thoại như một câu hỏi không đáp án đối với Khải Minh Kiệt.

Hắn cũng chẳng biết mình bị sao nữa.

Hắn không ngừng quan tâm Lưu Y Tuyết chết tiệt kia được.

Hắn chống tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ về hành động của mình.

Trước giờ hắn đều ghét phụ nữ.

Cô cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng tại sao hắn lại quan tâm, lo lắng khi cô bị bệnh, cũng như nhớ đến cô khi cô bỏ đi?

Tại sao?

Cảm giác này làm Khải Minh Kiệt nhớ về mối tình đầu của mình.

Hắn cũng đã từng có cảm xúc như vậy với mối tình đầu của mình.

Người con gái đó khiến hắn chỉ muốn bám dính lấy, bảo vệ người con gái đó.

Nhưng người con gái đó lại phản bội hắn đi theo một người đàn ông khác giàu hơn hắn, bỏ mặc hắn một mình.

Cũng vì chuyện này mà hắn thay đổi tính cách, ghét phụ nữ.

Cảm giác giống nhau...

Không, không phải vậy.

Sao có thể là thế chứ?

Vương Mặc Thoại ngồi nhìn chằm chằm vào Khải Minh Kiệt tâm tư đang rối loạn nhưng bên ngoài lại trưng ra khuôn mặt vô cảm.

Vương Mặc Thoại thở dài ra.

"Cậu thích cô ấy đúng không?".