Khi trời bắt đầu ửng sáng những ánh nắng của bình minh đầu tiên dần dần rọi xuống.Vạn vật sau cơn mưa lớn đã chở nên ướt sũng nhưng cũng chính vì vậy mà không khí lại trở nên trong lành hơn bao giờ hết. Thành phố lại trở nên nhộn nhịp tấp nập như bình thường.

Tại một căn biệt thự rộng lớn sang trọng cây cgối xung quanh sau cơn mưa lớn đã kiến không khí nơi đây càng trong sạch hơn bao giờ hết.Trên những tán lá xanh tươi những giọt nước lạnh buốt của cơn mưa hôm qua vẫn còn đọng lại. Rồi chậm rãi rơi xuống." Tích tách tích tách" Bỗng một âm thanh lớn vang lên phá tan bầu không khí bình yên. Dường như người ấy đang đối mặt với một cái gì đó rất khủng kiếp.

- KHÔNG VỢ ƠI CHỒNG SAI RỒI THA CHO CHỒNG ĐI

Đúng vậy giọng nói đó chính là của vị tổng tài lạnh lùng tàn nhẫn mà mọi người hay nhắc đến Lăng Thần Vũ nhưng bây giờ chắc là không rồi. Phải nói là từ khi cô về căn biệt thự này mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn căn biệt thự rộng lớn âm u đã không còn. Đường đường là một vị tổng tài lạnh lùng đến cả những người trong hoàng tộc hay tổng thống cũng phải nể sợ mà khi ở bên cô hắn lại chở nên ngoan ngoãn hiền lành như một con mèo nhỏ thế này. Ai mà biết được Lăng Thần Vũ lại có ngày này chứ phải nói là sợ vợ còn hơn cả thần chết. Giờ đây cả căn biệt thự lớn âm u đã đầy ắp những tiếng cười vì cặp đôi họ thấy lúc này quá đỗi hài hước ai mà biết rằng Lăng Thần Vũ lại bị vợ mình bắt nạt đến nỗi ngoan ngoãn như này.

Lúc này hắn chỉ biết bám sát lấy cô rồi dụ dỗ cô bằng những lời ngon ngọt để cô tha cho hắn. Phải nói là lúc trước lúc nào hắn cũng khinh bỉ những lời nói hoa nguyệt của Cố Thừa Trạch vậy mà lúc này đây phải lặng lẽ vất hết lòng tự trọng đi mà mà gọi điện hỏi tên đào hoa kia làm thế nào để làm cô nguôi giận vì chuyện hôm qua. Nhưng cũng nhờ máu thiên tài đã có sẵn trong người vậy nên chỉ cần nghe hai ba câu của Cố Thừa Trạch cũng đã chở nên dẻo miệng rồi cứ bám dính lấy cô mà năn nỉ.

Tại công ty của hắn lúc này chưa bao giờ lại có một không khí choáng váng thế này. Khắp công ty nơi đâu cũng đều có những cặp mắt mở to hết cỡ đầy sự kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cặp đôi nào đó. Đúng hơn hết là nhìn chằm chằm vào vị tổng tài lạnh lùng của họ người cao cao tại thượng khí thế áp đảo những người đứng cạnh giờ đây đang năn nỉ cầu xin vợ thế này. Phải nói cô là người đầu tiên đang dần dần thay đổi thế giới này. Không ngờ rằng họ có thể nghe được những tiếng năn nỉ một ai đó phát ra từ chính miệng của Lăng Thần Vũ đây.

- Vợ ơi tha cho chồng đi mà lần sau chồng hứa sẽ không tái phạm nữa

Hắn lúc này đã bỏ hết liêm sỉ quết định năn nỉ cô cho bằng được vì 2 tuần đối với hắn đã là 1 cực hình rồi mà giờ đây lại còn biến thành 3 tuần nữa thì. " Không được nhất định không thể được". Lúc này không khí chở nên ngạt thở ai ai cũng đều hướng mắt về phía cô và hắn. Băng Dao giờ đây có phần hơi ngượng ngùng quay sang nhìn hắn

- Này thôi nha.Dù có xin thế nào vợ cũng không bỏ qua cho chồng đâu

- Không chồng sẽ xin đến khi nào vợ bỏ cái hình phạt ác quỷ kia đi

- Là ai mới là ác quỷ. Có biết là hôm qua chồng hành vợ đến nỗi bây giờ đi vẫn còn đau này

Bất chợt lúc này cô khựng lại khuôn mặt đỏ bừng vì trước mặt cô lúc này ai nấy đều vểnh hai cái tai của mình to hết cỡ để nghe cuộc đối thoại này. Lúc này cả công ty lại im lặng và ngột ngạt hơn đến thở mạnh họ cũng không dám nữa. Thật ra lúc trước có những lần họ còn nghĩ tổng tài của họ là một tên gay. Dù có gặp một cô gái quến rũ đến mê hồn nhưng hắn vẫn dưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Lúc trước có nhiều người muốn quến rũ hắn kết quả từ đó về sau không còn ai thấy những cô gái đó nữa. Nhưng đến bây giờ vẫn có những cô gái ham cái khối gia tài của hắn cũng có người vì khuôn mặt nam thần của hắn mà bất chấp tìm mọi cách để tiếp cận kết quả thì ai cũng biết. Cô lúc này nhìn vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô lại càng xấu hổ hơn. Nhưng hắn vẫn vậy nhìn cô với ánh mắt cún con cầu xin chủ nhân tha thứ.

- Chồng xin lỗi do chồng không kìm được. Chồng xin lỗi, nếu vợ tha thứ cho chồng chồng hứa sẽ nhẹ nhàng hơn

Nghe thấy câu nói này cô lại tiếp tục muốn chửi cho hắn một chận nữa. Nhưng vì cái tình huống này nên cô chỉ lẳng lặng mà chửi rủa trong lòng " Nhe nhàng con khỉ hôm qua vợ xin đến khàn cả cổ mà chồng có nhẹ nhàng đâu"

- Không nói nhiều nữa đi nhanh thôi nào

Lúc này cô bỗng nhiên biến thành 3 chân 4 cẳng lôi hắn ra khỏi cái không khí ngạt thở này. Nhưng lúc này đây đường đi lại là phòng họp. Khuôn mặt hắn lúc này cũng đã dần dần trở nên lạnh lùng.

Trong phòng lúc này không hiểu sao không khí còn ngột ngạt hơn ngoài kia không phải là không khí im lặng mà là một bầu không khí đầy khủng bố của những người phải gọi là quái vật. Cô lúc này hơi ngạc nhiên vì người bàn truyện kinh doanh với Lăng Thần Vũ lại là người cô gặp ở bữa tiệc hôm trước. Không hiểu sao từ khi cô bước vào anh ta lại luôn nhìn chằm chằm vào cô nhưng nghĩ chắc chỉ là cô cảm giác thấy thôi nên cô cũng nhanh chóng bỏ qua.

- Vương tổng có quen với phu nhân của tôi ư

Nhưng Lăng Thần Vũ lại khác hắn cũng đã thấy ánh mắt đầy sự điên cuồng muốn chiếm lấy một thứ gì đó trên người đàn ông này. Giờ đây đôi mắt hổ phách của hắn lúc này lại càng tỏa ra sát khí hơn vì hắn biết rõ ràng từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua Vương Thiên Ân bao giờ. Lần gặp duy nhất giữa cô và hắn chính là vào buổi tiệc hôm trước. Nhưng cái ánh mắt điên cuồng đó lại cho ta cảm giác như đã biết cô từ trước. Lúc này bất chợt bị câu hỏi của Lăng Thần Vũ hỏi Thiên Ân lúc này cũng đã thoát khỏi ra những ý nghĩ điên cuồng.

- À thật ra thì phu nhân của Lăng tổng rất giống với một người bạn cũ của tôi.

- Ồ ra là vậy

Lúc này không khí lại càng chở nên khủng bố. Ánh mắt của Lăng Thần Vũ càng tỏa sát khí hơn. Mặc dù nói là bàn truyện kinh doanh nhưng không hiểu sao cô lại cứ ngửi thấy cái mùi thuốc súng nồng nàn trong không khí." Trời ơi bầu không khí khủng bố quá. Có ai cứu tui Khôngggggggg. Sao bảo bàn truyện kinh doanh mà sao lại như sắp oánh nhau thế này trời" Cô lúc này cũng chỉ biết khóc lóc thảm thiết trong lòng. Rồi nghĩ cách thoát khỏi cái không gian ghê rợn này. Bỗng lúc này chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí âm u. Lúc này đôi mắt cô cũng sáng rực lên " Cứu tinh"

- Thật xin lỗi tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chút

Nói rồi bằng tốc độ bàn thờ cô bay thẳng ra ngoài thoát ra khỏi cái căn phòng ghê rợn này. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông. Không khí lại càng âm u lạnh lẽo hơn.

- Lăng tổng nghĩ sao về lời đề nghị của tôi

- Nói đi điều kiện là gì

- Hả

- Vương tổng đây đưa một miếng bánh lớn đến như thế đến cho Lăng thị đương nhiên không thể không có điều kiện nào phải không Vương tổng.

- Ha ha rốt cuộc vẫn bị Lăng tổng phát hiện ra. Nếu vậy thì tôi sẽ không phí lời nữa. Dự án hợp tác lần này tôi đề nghị sẽ do phu nhân của Lăng tổng phụ trách.

"Ha Vương Thiên Ân ơi là Vương đuôi cáo của ngươi lộ ra nhanh quá rồi đó"