Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 13: Nữ chính có bệnh phải không?.

Lần đầu tiên cô lại thấy mẹ mình đáng tin cậy như thế đó, không biết vì sao bà có suy nghĩ táo bạo như thế, tuy là xúi bậy nhưng mà rất hợp ý cô, mà vả lại mẹ cô cũng nói sai rồi, nữ chính không cần nam phản diện đâu.

“ mẹ à ~ con có suy tính hết rồi, mẹ đừng lo”.

Nghe thế hai mắt bà tỏa sáng:” thật hả?”.

Cố hất cằm:” không phải mẹ nói nước tốt thì không nên chảy ra ruộng ngoài hay sao”.

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Khi cô nói chuyện xong, từ phòng bước ra, nói chuyện quá lâu, cô cảm thấy cổ họng mình khát khô, Tịch Hân Nghiêng xuống dưới nhà lấy nước.

Phía dưới bếp lúc này vắng người, trong lúc cô mở tủ lạnh lấy bình lọc định đổ vào ly mang lên phòng thì thấy nữ chính đang đứng phía sau lưng cô, Tịch Hân Nghiêng giật mình một cái, thầm nghĩ bây giờ chưa đến giờ cơm tối, vì vậy chỉ nghĩ nữ chính cũng khát nước giống cô, Tịch Hân Nghiêng rót nước xong thì nhường chỗ cho người phía sau mình, bưng ly nước lên phòng.

“ đứng lại”. Nữ chính bạch liên hoa đột nhiên gọi cô lại.

Cô cầm ly nước uống một ngụm, kinh ngạc nhìn cô ta:”  có chuyện gì?”.

Nữ chính này gọi cô làm già, cô nhớ là không có đắc tội gì với cô ta cả.

Chỉ thấy nữ chính lúc này nhíu mày, sau đó nói ra một câu không giống lẽ thường:” cô thật lạ, sao cô không tỏ thái độ gì với tôi vậy, cô không phải nên có thái độ ghét tôi rồi chửi mắng tôi sao?”.

Tịch Hân Nghiêng nhìn người trước mắt như người bị thần kinh, cô nghi ngờ Tịch Điềm Điềm đầu óc có phải bị nhúng nước rồi hay không, cớ vì lý do gì mà nói ra mấy lời giật  gân này.....

Tam quan dường như đổ vỡ hoàn toàn, cô bình tĩnh nhìn Tịch Điềm Điềm đang hất cằm tự cho là đúng trước mặt mình một chốc, nữ chính hiện tại đang mặc váy hoa mới tinh, chắc hẳn là mới mua, cô cười cười hỏi lại:” vì sao cô nghĩ rằng tôi sẽ dùng mấy thứ đó để hại cô?”.

Làm ơn đi, cô cũng không phải là kẻ ngốc, rãnh hơi đi trêu chọc nữ chính làm gì.

Tịch Điềm Điềm bị hỏi ngược liền cứng họng:”.... tôi... tôi.... bởi vì cô ghanh ghét tôi”.

Tịch Hân Nghiêng nghe xong liền cười lớn, cười đến đau cả bụng, nữ chính thấy cô cười như thế thì lại bắt bẻ:” cô... cô cười cái gì?”.

Cô mặc kệ nữ chính nói gì, cười xong rồi mới nghiêm túc nhìn Tịch Điềm Điềm:” cô nói xem tôi đang cười cái gì?” cô đang cười sự ngây thơ của nữ chính đấy.

Tịch Hân Nghiêng lại nói tiếp:” vì sao tôi lại phải ghen ghét với cô, có tiền, cũng có tài sản, có mẹ, có ba, cái gì cũng hơn cô cả không phải sao?”.

Nữ chính hết sức nực cười, tuy cảm thấy cô nói những lời này rất là phách lối, nhưng mà đó lại chính là sự thật, cô không có gì thua thiệt vời nữ chính cả, khi cô làm Tịch Hân Nghiêng ngoài đời thực là không, đến cả khi xuyên vào cũng là không.

“ cô... cô...”. Tịch Điềm Điềm bị á khẩu không nói gì được.

Lúc này cô tự dưng rất muốn hỏi nữ chính có bị bệnh hay là không, đột nhiên đi gây chuyện, he62t sức rãnh rỗi.

“ ....cô....cô bởi vì không có được anh Triệu Dược Khanh nên ghanh ghét với tôi”.

“ hửm?” quả thật là bệnh không nhẹ, không biết vì sao nữ chính lại biết chuyện nữ phụ theo đuổi nam chính, mà nếu có biết thì sẽ làm gì, chính cô đã nói với Triệu Dược Khanh là cô đã không còn hứng thú với anh ta rồi.

Cô đang rất muốn chơi một ván với nữ chính ngây thơ này:”.... vậy cô theo đuổi được cậu ta rồi hả?”.

Tịch Điềm Điềm vừa nghe nói đến nam chính hai mắt đều tỏa sáng muốn đui mù mắt cô, nữ chính ỉu xìu:” vẫn chưa, nhưng chúng tôi là bạn”  sau đó nhớ lại cái gì nữ chính lại trở nên sân si:” mắc mớ gì tôi phải nói cho cô nghe”.

Cô nhún vai dáng vẻ rất bất cần đời:” tôi cũng không mượn cô phải nói, cái này chính là do cô nói”.

“...cô....”

Tịch Hân Nghiêng đột nhiên cảm thấy ngán khi nói chuyện với nữ chính, bỏ mặc nữ chính, không thèm chơi nữa bỏ lên lầu.

Cô đang nghi ngờ mình xuyên nhầm tiểu thuyết, cũng may là chỉ có nam chính và nữ chính không bình thường, còn lại đều rất ổn, Tịch Húc Sâm lại càng ổn trọng hơn, như vậy là đủ để cho cô phấn đấu rồi.

Tịch Hân Nghiêng trở về phòng, lại rục rịch không yên, lấy ra di động ra muốn gửi tin nhắn cho Tịch Húc Sâm.

" nói gì đây... nói gì đây".

Tịch Hân Nghiêng lẩm bẩm, đắn đo một lúc, sau đó quyết định chọn một câu tẻ nhạt " chú đang làm gì?" Gửi đi.

Sau khi gửi xong, Tịch Hân Nghiêng hối hận muốn chết, đáng ra cô nên hỏi anh đã về nhà hay chưa mới phải chứ.

Nhưng đã lỡ gửi rồi, không biết anh đã xem hay chưa, cô muốn thu hồi lại tin nhắn.

Tịch Hân Nghiêng vừa chỉ mới ấn vào dòng tin nhắn muốn xóa đi, không ngờ bên kia Tịch Húc Sâm đã chủ động gọi đến.

Cô đoán cái tin nhắn kia chắc anh đã xem rồi!!.

" chú út". Cô e dè hỏi.

" ừ, vừa mới về nhà".

Bên này Tịch Húc Sâm đứng trước cửa sổ, sắc mặt dịu dàng.