Tối hôm qua Hứa Nam nhận được điện thoại của Tô Bối An, Lâm Sanh liền cùng Hứa Nam tới bệnh viện, lăn qua lăn lại, thật sự mệt mỏi không chịu được, sau khi về nhà thì nhanh chóng hẹn hò cùng chu công*.

*hẹn hò chu công: chìm vào giấc ngủ

Lâm Sanh đang ngủ thiêm thiếp mũi chợt không thở được, một tay bị nắm, khí vào thì ít thở ra thì nhiều, nhịn không được hừ hừ vài tiếng, ý thức mơ hồ dần dần tỉnh lại.

Bàn tay kia rời đi, Lâm Sanh cũng bị đánh thức, không tình nguyện chớp chớp mắt, kết hợp với tiếng gọi khẽ bên tai:

"Sanh Sanh, con heo nhỏ lười biếng."

Lâm Sanh còn chưa mở mắt, vô thức gọi:

"Cô cô."

"Là cô đây."

Lâm Túc khẽ đáp.

Ý thức Lâm Sanh nhanh chóng khôi phục, mở to hai mắt, liền nhìn thấy cô cô ngồi trên giường nhìn mình cười, sửng sốt mất giây, phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, ở trên giường ăn vạ lăn qua lăn lại, lầm bầm:

"Cô cô, người quấy rầy mộng đẹp của con."

Nhìn cháu gái xoay người lăn lăn, Lâm Túc đưa tay vỗ nhẹ lên ót cháu gái, cười cười:

"Sanh Sanh, đã 6 giờ rồi, cũng không tính là quấy rầy mộng đẹp của con."

Lâm Sanh hừ hừ, ở trước mặt Lâm Túc không để ý hình tượng ngáp một cái, lăn lăn mấy vòng, ngửa đầu dựa lên đùi Lâm Túc, lười biếng nói:

"Cô cô, sao cô về sớm vậy."

Nhìn bộ dạng lười biếng của cháu mình, Lâm Túc nhéo nhéo thịt mềm trên mặt Lâm Sanh, cười cười:

"Công ty hối về gấp, hết cách, phải trở về."

Lâm Sanh hừ hừ:

"Cô cô người thật bận rộn, dì Tiêu hôm qua nói với con, con còn tưởng rằng hôm nay cứ vậy mà đi không thèm tới thăm con."

"Không phải vẫn về thăm con đó sao." Lâm Túc cười, một tay vỗ nhẹ sau lưng Lâm Sanh, tay kia vuốt ve tóc Lâm Sanh.

Lâm Sanh bất mãn uốn éo người, giọng điềm đạm, có chút làm nũng:

"Thật sự luyến tiếc cô cô, cô cô có thể đừng về không, ở lại với con."

Lâm Túc cười cách chăn vỗ một cái không nặng không nhẹ lên cháu gái, khẽ nói:

"Con thật sự luyến tiếc cô cô vậy cùng cô cô trở về."

"Cô cô~~~"

"Làm nũng cũng không được." Lâm Túc bật cười lắc đầu: "Con gái lớn rồi không giữ được, nếu như cô ở đây mấy ngày nữa, con đừng nghĩ tới chuyện cùng ai kia yêu đương."

Giọng cô cô bình thản, Lâm Sanh như kẻ trộm, con ngươi quay tròn,, nhỏ giọng hỏi:

"Vậy ý cô cô là đồng ý cho con và Hứa Nam bên nhau."

Lâm Túc khẽ hỏi lại:

"Cô không đồng ý, lẽ nào con sẽ không cùng người ta bên nhau?"

"Coi như cô phản đối, con cũng phải cùng Hứa Nam bên nhau, nhưng có thể nhận được giúp đỡ từ người nhà, con ngay lập tức có dũng khí phấn đấu."

Lâm Sanh càng nói càng hưng phấn, ngồi thẳng người, hai tay ôm cổ Lâm Túc, chu chu miệng:

"Quả nhiên là cô ruột của con, nào nào nào, con hôn cô moa moa moa."

"Không đánh răng, không được hôn." Lâm Túc giơ tay, lòng bàn tay ngăn cản môi cháu gái.

Lâm Sanh hừ hừ:

"Con đánh răng rồi hôn lại."

"Bao nhiêu tuổi rồi, không được hồ đồ." Lâm Túc giơ tay phủi phủi cổ áo nhăn nhúm của cháu gái, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cháu gái:

"Sanh Sanh, đừng nói cô cô không cho con cơ hội, cô muốn cùng Hứa Nam bên nhau, tùy rằng cô cô không ngăn cản nhưng cũng có điều kiện."

Giọng cô cô nghiêm túc, xem ra điều kiện vừa nghe sẽ không bình thường, trong nháy mắt Lâm Sanh suy sụp xụ mặt:

"Cô cô, con có phải là được Lâm gia nhặt không, hay cô cô trả tiền điện thoại người ta tặng ưu đãi?"

"Lại nói bậy." Lâm Túc có chút dở khóc dở cười, ngón tay co lại búng lên trán cháu gái nghiêm phạt, "Cô là cô ruột của con."

Lâm Sanh bụm trán, lầu bầu:

"Có cô ruột nào ra điều kiện với cháu ruột chứ?"

"Anh em còn tính rõ ràng." Lâm Túc nhẹ nhàng nở nụ cười, "Huống chi chúng ta là cô cháu."

'Hay là trước tiên theo lời cô cô đi.' Lâm Sanh sảng khoái nói: "Được rồi, chỉ cần cô cô yêu quý của nhà mình có thể đồng ý, mặc kệ điều kiện là gì con cũng đáp ứng."

Biết rõ tính cách cháu gái, trong lòng nghĩ gì sao có thể giấu diếm được Lâm Túc, Lâm Túc cũng không phá vỡ, đơn giản mang điều kiện ra:

"Vẫn là câu nói kia của cô cô, đến công ty của cô cô."

Cháu gái không nói lời nào, Lâm Túc cũng không nóng lòng, thản nhiên nhìn cháu gái. Nhìn thấy cháu gái hơi nhíu mày, sắc mặt trái lại có chút do dự, lần này không có vội làm nũng để ứng phó.

"Sanh Sanh, hai mươi lăm tuổi cũng không còn nhỏ, không thể tùy hứng." Lâm Túc giơ tay vuốt ve mái tóc dài của Lâm Sanh, nhẹ nói: "Con muốn cùng Hứa Nam ở bên nhau, thì phải cùng con bé ở cùng độ cao, chỉ có làm cho mình mạnh mẽ, mới có thể chống lại các áp lực từ mọi phía, đường hai đứa đi không hề dễ dàng."

"Dựa vào chính đôi tay của mình, cố gắng tạo được chút thành công, nhìn vào thành tích sẽ được ca ngợi, nhưng thành công cũng có nhiều mặt, cũng không phải chỉ dựa vào chính mình."

"Vả lại, ông con trước khi qua đời cũng hi vọng con khi hai mươi lăm tuổi sẽ vào LT, cô cô nhớ kỹ, khi đó con rất vui vẻ đồng ý."

Lâm Sanh khó xử cào tóc, nhỏ giọng nói:

"Cô, ý của cô cô con đều hiểu, nhưng mà không phải con vừa có công việc mới sao."

Lâm Túc nói:

"Còn không chịu trở về, không phải vì Hứa Nam sao, con bé sớm muộn cũng phải về thành phố S."

"Hứa Nam giống cô cô, đều là đại lão bản của công ty, con biết con bé nhất định sẽ về." Lâm Sanh gục đầu xuống, "Cô cô, người có thể nới hạn được không, chờ chị ấy về con nhất định sẽ trở lại."

Lâm Túc nhẹ giọng:

"LT và XM ký hợp đồng hợp tác thương mại, con bé sẽ không ở lại thành phố Z."

"Ký lúc nào?"

"Trong năm nay." Lâm Túc dừng lại, "Có lẽ cuối năm nay."

Lâm Sanh ngạc nhiên:

"Không phải chứ, cuối năm hả, không phải chỉ còn mấy tháng à."

"Nên con về sớm một chút." Lâm Túc cười cười, "Những thứ con học ở trường rồi mỗi khi đến kì nghỉ hè đều theo cô cô học tập quản lý, chờ con về quen thuộc công việc công ty, cũng không tệ lắm."

Lâm Sanh ngửa mặt lên trời thở dài, trở mình lui ra sau, ngã xuống giường, trừng mắt nhìn trần nhà:

"Cô cô, người khiến con hiểu rõ một đạo lý, từ đâu tới đây thì phải trở về chỗ đó, lá rụng về cội."

Thấy cháu gái không có xíu hình tượng trợn mắt, nằm lộn xộn, hai chân còn khoát lên đùi mình, Lâm Túc có chút bất đắc dĩ:

"Tên láu cá này, con phải hiểu được một đạo lý, đời con không thoát khỏi ngũ hành sơn của cô cô."

Thỉnh thoảng cô cô như quỷ súc, thật làm cô vừa yêu.. lại càng yêu.

Lâm Túc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, vỗ vỗ chân dài Lâm Sanh nhắc nhở:

"Đã 6h rưỡi, cô cô phải đi."

"Nhanh vậy."

"Công ty còn việc phải làm."

"Được rồi."

Lâm Sanh bĩu môi, chậm rãi từ giường đứng lên, không dậy nổi lại nghiêng người, hai tay đưa ra ôm eo Lâm Túc, loạng choạng, dựa vào lòng Lâm Túc làm nũng:

"Cô cô, phải nhớ con đó."

"Ừ." Lâm Túc nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Sanh, ánh mắt đầy dịu dàng: "Con cũng phải nhớ cô cô đó."

"Dạ, dạ."

Cô cô là người bận rộn, lần này đi có lẽ năm mới mới có thể gặp, Lâm Sanh thật sự luyến tiếc cô cô mình rời đi, ở trong lòng Lâm Túc ăn vạ một hồi.

Tiêu Tử Ngọc đứng lặng ở cửa phòng ngủ, khẽ gõ gõ cửa nhắc nhở hai người, cười nhạo:

"Ôi, sáng sớm nhìn thấy hình ảnh hai cô cháu các người tình cảm dạt dào, thật sự cay mắt."

"Vậy em quay lưng lại đi." Ánh mắt thản nhiên Lâm Túc quét qua Tiêu Tử Ngọc.

Lâm Sanh gật đầu phụ họa:

"Phải phải, dì Tiêu cay mắt rồi thì nhanh quay lưng đi, đừng nhìn cô cháu người ta yêu thương nhau."

'Bá đạo tổng tài' dùng ánh mắt đó nhìn cô, không giận tự uy, còn cả lạnh ý, Tiêu Tử Ngọc lạnh cả người:

"Được được được, không nhìn, hai người tiếp tục... tiếp tục đi."

Vị 'bá đạo' tổng tài này hôm qua không về nhất định là ngủ chỗ Đồng Đồng, nhân lúc chưa bị đông cứng giữ mạng chạy là thượng sách, Tiêu Tử Ngọc vội quay lưng hối hả bỏ lại một câu:

"Lão bản, em đi qua sát vách xem Tô tiểu thư chuẩn bị xong chưa."

Lâm Túc thu hồi ánh mắt cũng không để ý Tiêu Tử Ngọc, quát quát chóp mũi thanh tú của cháu gái, cười nói:

"Sanh Sanh, con cũng phải đi làm, mau dậy."

"Cô cô, chờ con 10 phút." Lâm Sanh bò lên đầu vai Lâm Túc, thân mật dùng mặt dụi dụi cổ Lâm Túc: "Con đánh răng rửa mặt nhanh lắm."

Cọ rồi lại cọ, đầy luyến tiếc, giống như không chịu dậy, Lâm Túc đẩy đẩy mặt cháu gái ra, khẽ cười:

"Được rồi, cô cô chờ con, nhanh đi."

Lâm Sanh chu chu miệng, không làm nũng nữa.

Nhanh chóng từ trên giường dậy, lấy ra bộ quần áo mặc cho hôm nay, hấp tấp chạy vào phòng tắm, thay đồ xong, đánh răng rửa mặt 5 phút đồng hồ đối phó, lại dùng 5 phút chải đầu, trang điểm nhẹ.

Lâm Sanh suy nghĩ hay là xõa tóc, gần đây không có buộc tóc, buộc tóc có vẻ giỏi giang, không cột thì có vẻ dịu dàng.

Nhìn cháu gái tới tới lui lui, bộ dạng không yên, Lâm Túc bật cười nói:

"Không cần vội, cô cô có thể chờ con thêm mấy phút."

"10 phút là 10 phút." Lâm Sanh quần áo đã chỉnh tề, xoay người ngồi đối điện với Lâm Túc ở bên giường làm mặt quỷ: "Con rất đúng giờ."

Lâm Túc cười: "Được chưa?"

"Ok." Lâm Sanh cười đi tới trước mặt Lâm Túc, bước qua bên phải Lâm Túc:

"Tới đây nào, cháu gái tâm can bảo bối của người đưa người xuống lầu."

"Ở trước mặt cô cô còn khoe khoang vậy cô cũng không sợ cắn lưỡi à." Lâm Túc khẽ cười đứng dậy vô cùng tự nhiên khoát tay cháu gái.

Lâm Sanh cười đùa trả lời:

"Ai bảo con là tâm can bảo bối của cô cô."

"Thật sự mặt dày, cũng không biết Hứa Nam nhìn trúng con ở điểm nào." Lâm Túc lắc đầu, cháu gái mặt dày hơn trường thành, tập mãi thành thói quen.

Lâm Sanh khoác tay cô cô, đi ra khỏi phòng ngủ, cười đùa:

"Cô cô không hiểu rồi, duyên tới thật sự không đỡ nỗi."

"Không phải nghiệt duyên là tốt rồi."

Lâm Túc khẽ cười, sau khi ra cửa vừa vặn nhìn thấy Hứa Nam ở nhà bên đi ra ngoài, trong lòng cảm giác không vui càng thêm mãnh liệt, củ cải cô nuôi 25 năm...

Ai biết củ cải nhỏ nhà cô không có tiền đồ, tự nhiên chủ động để cho hàng xóm nhà bên 'ủi' mất.

Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam, trong nháy mắt, hai mắt đầy sao, cô phát hiện Hứa Nam mặc váy dài, cực kỳ có khí chất, vì vậy nhiệt tình vẫy tay chào hỏi."

"Đại lão bản, chào buổi sáng."

"Ừm, chào." Hứa Nam thản nhiên trả lời, ánh mắt đặt trên người Lâm Túc, thái độ đúng mực, cười không hé răng, chủ động chào hỏi: "Lâm tổng, chào."

"Hứa tổng chào." Lâm Túc gật đầu, gương mặt mỹ lệ lão luyện vẫn là nụ cười khẽ.

Lâm Sanh chu chu miệng, hai đại boss nhà cô gặp mặt, tự nhiên chào hỏi bình tĩnh như vậy, sau này đều là người một nhà, tổng này tổng nọ, thật xa lạ.

Nhìn thấy cháu gái bất động, Lâm Túc nghiêng đầu, tiếc hận rèn sắt không thành thép, nhắc nhở:

"Sanh Sanh, không phải con định tiễn cô cô xuống lầu sao?"

Nghe tiếng cô cô, Lâm Sanh mới thảng thốt 'A' một tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn Hứa Nam lại, cảm thấy mặt nóng lên, ngước nhìn khóe miệng đại lão bản cong lên, cười phong tình vạn chủng, mặt càng lúc càng đỏ, vội kéo Lâm Túc đi xuống lầu.

Tô Bối An ngồi trong xe, nói chuyện với Tiêu Tử Ngọc câu được câu không, hành lang truyền tới tiếng bước chân, nhịp tim thoáng đập nhanh hơn, vội ngẩng đầu nhìn, đập vài mắt cô là dáng người ưu nhã, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, nhanh chóng thu hồi.

Đi tới cạnh xe, Lâm Túc dừng bước, rút tay khỏi tay cháu gái, giơ lên vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi của cháu gái, nhỏ nhẹ căn dặn:

"Sanh Sanh, một mình phải biết chăm sóc tốt cho mình."

Lâm Sanh giơ tay ôm Lâm Túc, buồn rầu nói:

"Con sẽ, cô cô cũng phải chăm sóc chính mình nha."

"Tới, cháu yêu hôn hôn cô." Lâm Sanh chu miệng, 'chụp' một cái không coi ai ra gì, hôn lên gò má trơn mịn của cô cô mình.

Hôn trộm cô cô, cô cô cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn sang, Lâm Sanh chu miệng, vội che miệng lại:

"Con đánh răng rồi."

"Ha ha ha." Tiếng cười lanh lảnh ở bên cạnh vang lên, Tiêu Tử Ngọc từ cửa xe ló đầu ra, cười đến run cả người: "Sanh Sanh, con năm nay hai mươi lăm rồi, dì còn tưởng rằng con hiện tại chỉ là trẻ vị thành niên."

Lâm Túc nhíu mày, ánh mắt đảo qua nhìn nhìn Tiêu Tử Ngọc, Tiêu Tử Ngọc y như Lâm Sanh, ngay lập tức mím môi, nhanh chóng quay đầu đi, khôn khéo im lặng, không cười cũng không nói.

Thu hồi ánh mắt, Lâm Túc nhìn cháu gái, ánh mắt đầy dịu dàng, cô giơ tay xoa đầu Lâm Sanh:

"Cô cô đi đây."

"Thuận buồm xuôi gió." Lâm Sanh buồn buồn.

"Nhớ gọi cho cô cô thường xuyên."

"Dạ."

Khi chia ly trưởng bối khó tránh khỏi sẽ lải nhải, Lâm Túc lo cho cháu gái, nhỏ nhẹ dặn dò vài câu, quát quát chóp mũi cháu gái, khẽ nhéo nhéo má, lúc này mới xoay người ngồi vào trong xe.

Tiêu Tử Ngọc khởi động xe, quay đầu nói:

"Sanh Sanh, chúc con sớm ngày ôm mỹ nhân về."

"Cảm ơn dì Tiêu, con sẽ." Lâm Sanh trả lời, nhìn cô cô mình và An An ở phía sau, cảm thán, lưu luyến khoát tay: "Tạm biệt cô cô, tạm biệt dì Tiêu, tạm biệt An An.."

Lâm Sanh đứng yên, mãi cho đến khi xe chạy ra khỏi ngõ nhỏ, cuối cùng biến mất, thở dài một hơi.

Đang định xoay người thì phía sau vang lên tiếng đại lão bản:

"Tiểu bảo mẫu, vừa rồi chị thấy em hôn mặt của cô cô em?"

-----------------------------------------

Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^

#Tổngtàilạigọitôiđếnnhàchịấy