Ngày hôm qua làm trán Lâm Túc u một cục, thật là ác giả ác báo, hôm nay ra đường xui xẻo, suýt chút nữa bị xe đụng, nhưng không phải xe của Lâm Túc.

Là một chiếc xe khác rẽ vào, giống như không nhìn thấy xe muốn đi ra, vừa không thấy được cô ở bên cạnh đi tới, tuy rằng xe vội thắng lại chỉ làm cô sợ chân lảo đảo.

Sau khi Lâm Túc đi rồi, chân phải truyền tới cảm giác đau nhói và càng lúc càng mãnh liệt, chóp mũi Tô Bối An toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhích nhích chân phải, vừa định chuyển động mấy vòng xem thử.

Cửa chợt truyền tới giọng nữ nhân gấp gáp.

"Chờ đã, cô kia."

Chân phải nhất thời ngừng lại trong không trung, Tô Bối An ngẩng đầu nhìn người từ cửa đi tới, người trẻ tuổi mặc áo khoác trắng lớn, hơi bất ngờ.

Thẩm Bình bước nhanh tới bên giường, nhìn thấy chân Tô Bối An treo trên không trung, mà tư thế có chút buồn cười, khóe môi run run, giơ tay đỡ chân phải của Tô Bối An, dịu dàng ân cần nói:

"Mau đặt xuống đi, đừng lộn xộn, cô làm vậy là không đúng."

"Ồ... được, cảm ơn bác sĩ."

Từ trước tới nay Tô Bối An đều có hảo cảm với bạch y thiên sứ, huống chi người này còn trẻ tuổi xinh đẹp, ngượng ngùng cười cười với Thẩm Bình, mượn tay Thẩm Bình đặt chân phải xuống, thuận lợi đặt chân xuống giường bệnh.

"Không cần khách sáo." Thẩm Bình cúi người, động tác cẩn thận đặt chân Tô Bối An xuống, kiểm tra kỹ lưỡng một phen, xác định tư thế vừa rồi của Tô Bối An đối với vết thương không có gì đáng ngại, lúc này mới thẳng người.

Lúc cô mới đi ngang qua đây, vô tình nhìn thấy bệnh nhân của phòng bệnh này bị thương ở chân thì thôi đi, lại còn để chân cao như vậy, nên tới nhắc nhở một chút.

Thẩm Bình làm theo lẽ thường, thuận tay cầm sổ bệnh bên cạnh lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn tên, vừa lật vừa hỏi:

"Tô tiểu thư, bác sĩ chữa trị của cô không có dặn cô bình thường nên chú ý điều gì sao?"

"Có." Tô Bối An gật đầu.

Nếu có dặn qua, Thẩm Bình cũng không nói gì thêm, đặt sổ bệnh xuống, nhìn xung quanh, tùy tiện hỏi:

"Tô tiểu thư, chỉ có mình cô?"

Tô Bối An nghe vậy, nụ cười nở trên mặt có chút miễn cưỡng, trả lời:

"Đúng, bây giờ một mình nhưng bạn tôi chút xíu nữa tới rồi."

Lại nhớ tới Lâm Túc vừa rồi một câu cũng không nói, trực tiếp ném cô rời đi, mặc dù là vì bữa tiệc công ty tối nay đi nữa nhưng ngẫm lại trong lòng vẫn kiềm nén vẻ hoảng sợ.

Thẩm Bình gật đầu, nghiêm túc căn dặn ai kia:

"Chú ý nghỉ ngơi, nằm yên đừng lộn xộn nữa." hộ lý nói nào dám không nghe, Tô Bối An lên tiếng trả lời:

"Được, cảm ơn bác sĩ."

Hai người vừa tùy ý trò chuyện một chút, lúc gần đi bởi vì thói quen nghề nghiệp Thẩm Bình không khỏi lẩm bẩm căn dặn thêm vài câu, thấy Tô Bối An gật đầu trả lời, lắc đầu cười cười, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Buổi chiều ở tòa cao ốc Bằng Huy, Tiêu Tử Ngọc gặp phải La phó tổng công ty XS, vị La phó tổng này có lẽ vì hợp tác của LT và XM, bộ dạng giống như dựa hơi mối quan hệ đó, nhiệt tình mời cô cùng ăn tối.

Tiêu Tử Ngọc suy nghĩ, thì đi thôi, hai đại tập đoàn hợp tác là lẽ tất nhiên.

Sở dĩ LT vẫn luôn không cùng XM hợp tác đó là bởi vì Lâm Túc có điều cố kỵ, thời điểm XM gởi thư mời đầu tiên, Lâm Túc đã xem qua hạng mục của XM, thương nhân trời sinh có khứu giác rất nhạy bén, Lâm Túc tỏ ra rất hứng thú.

Thế nhưng rất nhiều hạng mục của XM lại có quan hệ với công ty XS, mà ở công ty XS có người Lâm Túc vừa muốn gặp lại vừa không thể gặp, không có can đảm gặp.

Nếu như hai tập đoàn hợp tác, các hạng mục chính thức khởi động thì hiển nhiên sẽ gặp lại Diệp Đồng nên Lâm Túc mới từ bỏ cơ hội hợp tác tốt như vậy với XM, vẫn luôn từ chối lời mời của XM.

Thế nhưng mọi thứ đều thay đổi, hay có thể nói đó là duyên phận của người, cho dù đã qua đi rồi gặp lại, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, trốn không được,  tránh không thoát.

Lâm Túc một lần nữa gặp lại Diệp Đồng, đồng thời cũng chủ động đến XS họp, trong   Tử Ngọc rất rõ, cho dù hai năm trôi qua, đếm không biết bao nhiêu ngày đêm, cuối cùng Lâm Túc vẫn không buông xuống được Diệp Đồng.

Không buông xuống được cô trợ lý nhỏ của mình.

Bây giờ Diệp Đồng cũng biết được sự thật năm đó, đêm nay hai người có thể mở lòng tâm sự, tháo gỡ được khúc mắc, một lần nữa bắt đầu, cũng không cần phải cố kỵ điều gì, theo tính cách Lâm Túc, quan hệ hợp tác của LT và XM sẽ nhanh chóng xác định thôi.

Hai năm qua cũng không ít lần Lâm Túc cảnh cáo cô không được tự ý chủ trường đi tìm Diệp Đồng, lại càng không được phép đem chuyện của cô nói cho Diệp Đồng, Tiêu Tử Ngọc nhớ tới mặt lạnh của 'Bá đạo tổng tài', sau lưng có chút hoảng sợ.

Cái tên xấu xa kia, khiến cho cô ra tay.

Được rồi, cô chính là bà mối, không được, 'bá đạo tổng tài' tuyệt đối sẽ dùng lãnh bạo lực tiêu diệt cô.

Gần 8 giờ tối, Tiêu Tử Ngọc gọi một cú điện thoại cho 'bá đạo tổng tài', lúc đầu muốn nhắc nhở 'bá đạo tổng tài' phải đi đến bữa tiệc lúc 8 giờ, hỏi Lâm Túc có đi không, kết quả điện thoại không gọi được.

Lúc này Tiêu Tử Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều, có thể hai người họ bây giờ đã gặp mặt, hoặc là gương vỡ cuối cùng cũng có ngày lành lại.

Tạm thời không thèm nghĩ đến chuyện bát quái của 'bá đạo tổng tài' nữa, đây là thời điểm để ăn.

Tiêu Tử Ngọc phát hiện La Hoan là một người phụ nữ thú vị, nhất là cái miệng kia, rất biết ăn nói, chọc cho cô cười ha ha, kết quả ăn được một nửa thì 'bá đạo tổng tài' liên tục gọi tới.

Nói cái gì mà buổi chiều gặp phải chút chuyện, bảo cô bây giờ đến bệnh viện đón Tô phó tổng tập đoàn XM, như vậy cũng thôi đi, tự nhiên còn nói cho cô biết đã quên 8 giờ phải đi dự tiệc, bây giờ mới vội vàng lái xe tới.

Điện thoại chưa tắt, cô còn nghe tiếng Lâm Túc thở hổn hển, Tiêu Tử Ngọc giận rồi, cô nhịn không được trách:

"Lão bản, chuyện quan trọng như vậy người tự nhiên quên hết, trong lòng người rốt cuộc là sao...."

Tiêu Tử Ngọc liếc mắt nhìn La Hoan, lời đến bên môi không có thốt ra, thở dài, yếu ớt nói:

"Địa chỉ bữa tiệc buổi chiều đã gởi cho ngài, ngài đi nhanh đi, đừng để Diệp tổng giám chờ lâu, hi vọng Diệp tổng giám kiên trì chờ ngài tới, hi vọng em ấy vẫn chưa đi."

Tắt máy, Tiêu Tử Ngọc nhức đầu xoa xoa giữa chân mày, rõ ràng cơ hội tốt như vậy tự nhiên tới trễ, tại sao lại vượt ra ngoài ý muốn.

La Hoan nghe Tiêu Tử Ngọc nói, mở miệng an ủi:

"Thư ký Tiêu, Diệp tổng giám làm việc rất nghiêm túc, cũng rất có trách nhiệm, trước đây khách hàng trễ nãi mười mấy phút, cô ấy vẫn kiên nhẫn chờ."

"Bệnh viện thành phố đến chỗ tổ chức bữa tiệc, đại khái mất bao nhiêu thời gian?" Tiêu Tử Ngọc đương nhiên biết Diệp Đồng không tùy ý rồi khỏi cũng thoáng yên tâm.

"Đợi tôi tra." La Hoan lấy điện thoại ra, nhập điểm xuất phát và điểm đến rất nhanh tra được, "Đại khái phải 1 tiếng."

"Lâu vậy à." mặt Tiêu Tử Ngọc hơi biến sắc.

Một tiếng, Diệp Đồng sẽ tiếp tục chờ sao, không đến đúng hẹn, bất kể là vì nguyên nhân gì, chỉ có thể nói rõ Lâm Túc không xem trọng bữa tiệc này.

Vốn lòng đã đầy vết thương, từ trong cảnh tuyệt vọng giằng co, khôi phục lại chút sức sống cùng với hi vọng chờ đợi nhưng một tiếng này đối với Diệp Đồng đã mang vết thương chồng chất có bao nhiêu giày vò.

Tiêu Tử Ngọc cười khổ lắc đầu, sợ là bị đánh về nguyên hình, lần thứ hai ngã vào tuyệt vọng.

Sự thật như vậy.

Diệp Đồng ôm tâm tình phức tạp chờ Lâm Túc, thấp thỏm bất an, rồi lại đầy hi vọng nhìn thời gian, từng chút đến 8 giờ, theo thời gian trôi qua, hi vọng dần dần thất vọng, vẫn không chờ được thân ảnh của người kia cùng với tiếng gọi quen thuộc.

Diệp Đồng ngồi yên, mặt trầm xuống, sắc mặt hoảng hốt, cười lên lúc nào cũng rất dịu dàng, đáy mắt ấm áp đó giờ chỉ là chỗ trống hư vô, ngay cả gương mặt trang điểm kỹ càng cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.

Điện thoại trên bàn chợt vang lên, mi mắt Diệp Đồng run run, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, đó là một dãy số khắc cốt ghi tâm.

Từ khi rời LT, rời khỏi người kia, dãy số này không còn gọi nữa, giống như tất cả xảy ra giữa hai người chỉ là nhất thời.

Nếu như không hề gặp lại, có thể thật sự chỉ là nhất thời, cuộc sống yên tĩnh này cũng sẽ không bị phá vỡ lần thứ hai, cũng sẽ không nhấc lên cuộn sóng, có thể lừa dối lòng, cũng có thể lừa dối ký ức, lừa dối ký ức 3 năm về Lâm Túc, chân chính chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Điện thoại vang lên rồi tắt, tắt rồi vang lên, giống như chưa từng buông tha, vẫn gọi tới.

Diệp Đồng chỉ ngồi, không có đưa tay cầm lên, cũng không có nhận, chỉ nhìn dãy số điện thoại quen thuộc đó xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi xuất hiện.

Tựa như Lâm Túc, mang theo sức sống vô hạn xuất hiện trong cuộc đời cô, chưa kịp lưu lại bao quyến luyến rồi lại tàn khốc lạnh lùng biến mất.

Lần này bỗng xuất hiện, mang theo điều gì đến, mang theo điều gì biến mất.

Đã không còn nhớ rõ, Lâm Túc gọi đến bao nhiêu cuộc điện thoại, gọi cho cô là cùng cô giải thích vì sao chưa tới hay là nói xin lỗi cô ta không tới.

Mãi cho đến 9 giờ, Diệp Đồng cử động cơ thể, cuối cùng thua bởi khát vọng sâu bên trong nội tâm, chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay nhấn nhận.

Trong dự liệu của cô giọng quen thuộc khẽ vang lên, nhưng không còn vẻ hờ hững không gợn sóng, giọng người kia chất chứa lo lắng:

"Đồng Đồng!"

"Xin lỗi chị tới trễ."

"Đồng Đồng."

Viền mắt Diệp Đồng chợt đỏ lên, nghèn nghẹn ở cổ họng, không có lên tiếng, không biết nên trả lời người kia thế nào, lại càng không biết đối mặt người kia ra sao, chỉ muốn trở về trước đây, có thể nghe lại giọng người kia.

Bên kia Lâm Túc đã tiến vào chỗ hẹn, đang bước nhanh đến, giống như biết suy nghĩ Diệp Đồng, giọng nhẹ nhàng:

"Đồng Đồng, em khoan đi, chị tới ngay đây, em chờ chị."

Vừa dứt lời, Lâm Túc đẩy cửa đi vào, bước chân dừng lại, nhìn Diệp Đồng lẳng lặng ngồi bên trong, lúc này ánh đèn trong suốt nhàn nhạt, cô cảm thấy cả người Diệp Đồng toát ra vẻ cô đơn yếu ớt, hàm chứa bi thương khiến lòng cô chua xót.

Lúc giọng Lâm Túc thốt ra, kèm theo tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân, Diệp Đồng không kịp che giấu vẻ thất thố, cũng không ngẩng đầu nhìn ai kia, mà đưa lưng vội vàng lau khô nước mắt.

Lâm Túc nhìn thấy động tác của Diệp Đồng, trong lòng từng đợt từng đợt đau đớn, bước nhanh vào, nhưng nhìn thấy hai mắt Diệp Đồng đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng vui cười, còn đứng dậy, giọng run run chào hỏi:

"Lâm tổng, cô đến rồi, ngồi đi."

Trong lòng Lâm Túc không biết là tư vị gì, giữa hai người đã từng thân mật, lúc này hai bên đã xa lạ đến nước này, nhưng tất cả đều là tự tay cô tạo thành, là cô tự tay đẩy người trước mặt đi.

Giữa chân mày nhíu chặt, Lâm Túc đi thẳng tới trước mặt Diệp Đồng, trong đôi mắt kia phản chiếu thân ảnh cô, ánh mắt dừng lại ở gương mặt vẫn còn vương lại vệt nước mắt đã lau đi của Diệp Đồng.

"Lâm tổng, mời ngồi." Diệp Đồng cắn môi dưới, lui một bước, lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Túc để ngoài tai, nhẹ nhàng bước một bước kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, Lâm Túc cao hơn Diệp Đồng một chút, rũ mắt nhìn người kia, nhìn thấy lông mi cong dài của Diệp Đồng còn treo nước mắt trong suốt.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương thoang thoảng đặc biệt, Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn Lâm Túc, chống lại đôi mắt sâu thẳm kia, nhưng lại không rõ tâm tình gì trong đôi mắt ấy, chỉ là nhìn thoáng qua rất nhanh cúi xuống.

Diệp Đồng đang lần thứ hai định nhắc nhở Lâm Túc, một bàn tay thon dài mềm mại lạnh lẽo xoa má cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt cô.

Trong khoảnh khắc này, dường như giống như trước đây.

Diệp Đồng không cầm lòng được ngước mắt nhìn Lâm Túc, đã nhìn thấy gương mặt với nụ cười nhàn nhạt như cũ, bên tai cũng vọng lại âm thanh êm ái:

"Đồng Đồng, hai năm không gặp, em quỷ thích khóc, vẫn thích khóc nhè như thế."

Nước mắt của Diệp Đồng lần thứ hai tràn mi, những ấm ức bi phẫn tích tụ từng chút từng chút qua từng năm ngay lúc lời nói dịu dàng của Lâm Túc thốt ra, giống như bệnh tâm thần cùng lúc bung ra.

Lâm Túc cảm giác được cảm xúc Diệp Đồng biến hóa, bất ngờ bị người kia dùng sức đẩy ra, lảo đảo không đứng vững, nhíu mày khẽ gọi:

"Đồng Đồng."

Diệp Đồng căm giận người kia, cắn nát môi tứa máu, cả người càng không khống chế được run lên, hai tay hai bên nắm chặt thành nắm đấm, giọng nghẹn ngào phẫn nộ:

"Lâm Túc, cô là một tên lừa gạt!"

------------------------------------------

Ps. Đã lâu không gặp, cuối năm rồi mọi người ổn không?