Vì giữ gìn hình tượng công ty, đón tiếp tổng tài tập đoàn LT từng bộ phận đều ở đây sắp xếp, bộ phận tài vụ cũng bị cấp cao kéo đi giúp công ty tạo dựng hình tượng tốt đẹp.

Làm việc từ buổi chiều mãi cho đến khi gần 2 giờ, bộ tài vụ mới được buông tha, ai cũng mỏi lưng đau hông quay trở về phòng làm việc của mình, gạt lệ chua xót.

Lâm Sanh và Hoàng Thư Kỳ bị công ty phái tới sân khấu ở cửa công ty kéo băng rôn, kéo băng rôn không phải việc tốn sức gì, chỉ là cần cầm giữ, hết lệch bên này thì bên kia lệch, thật vất vả mới kéo được băng rôn cho đàng hoàng.

Hoàng Thư Kỳ đứng trên cái thang cao 5 mét, vừa vuốt phẳng tấm băng rôn vừa hỏi:

"Lâm Sanh, cô xem coi, lần này có bị lệch không?"

"Hình như..." Lâm Sanh nhìn trái nhìn phải, quả quyết nói: "Không có lệch, lần này rất chuẩn."

Hoàng Thư Kỳ cười, vừa xuống thang vừa nói:

"Vậy là tốt rồi, chúng ta bận rộn quá lâu rồi, chưa đầy nửa tiếng nữa tổng tài tập đoàn LT tới, nếu như xiêu vẹo, tôi cũng hết cách."

"Chúng ta như thế này cũng tốt, những đồng nghiệp khác còn đi hỗ trợ chùi nhà vệ sinh kìa." Lâm Sanh bước tới trước thang, đỡ Hoàng Thư Kỳ xuống: "Đừng đạp hụt, cẩn thận một chút."

"Cảm ơn." Hoàng Thư Kỳ được Lâm Sanh giúp tiếp đất, xoa xoa cái lưng đau mỏi của mình, thở một hơi nhẹ nhõm, "Mỏi eo đau lưng, mệt muốn chết."

"Chủ quản Hoàng khổ cực rồi." Lâm Sanh giơ tay đặt lên vai Hoàng Thư Kỳ xoa bóp, vừa giúp Hoàng Thư Kỳ đấm lưng, "Cô đứng ở trên đó nửa tiếng đồng hồ, tôi kêu để tôi làm cô không chịu."

Hoàng Thư Kỳ ngửa mặt, cười nói:

"Nhìn cô tay chân bé xíu, tôi không đành lòng để cô làm, cái công việc tốn lực này tôi tới là được rồi."

"Tôi đây cao một mét bảy đó, cao hơn cô nửa cái đầu, tôi nhìn cô mới là tay chân bé xíu." Lâm Sanh lầm bầm, vén tóc ra sau.

"Cô nhìn tôi mặc đồ trung tính, đừng coi tôi như con gái." Hoàng Thư Kỳ bất đắc dĩ vuốt tay, "Cũng hết cách, thường xuyên bị bạn bè sai bảo riết quen, tập thành thói quen chủ động chăm sóc con gái."

"Con gái ăn mặc trung tính, thật ra cô như vậy cũng rất soái nha." Lâm Sanh khen, trước tiên cho người ta một trái táo ngọt sau đó thì đập cho một gậy, "Ngay cả khi mặt cô nghiêm thật sự rất dữ."

Cho nên lúc mới vào mấy lời dằn mặt kiểu 'đừng học theo kế toán trước' của Hoàng Thư Kỳ còn làm Lâm Sanh tưởng rằng Hoàng Thư Kỳ kiếm chuyện với mình, mặt nặng mày nhẹ với mình, không ngờ thời gian chung đụng cũng hiểu được soái tỷ này, lần này nói vậy thật ra là đang nhắc nhở Hoàng Thư Kỳ, điều này cũng là muốn tốt cho Hoàng Thư Kỳ thôi.

Soái tỷ này tính tình có chút hướng nội, lời hay khó nghe, nhưng chỉ cần không phải làm sai việc thì Hoàng Thư Kỳ đối với bất kỳ ai trong phòng tài vụ đều thật sự rất tốt.

Thế nhưng trong lúc làm việc thật sự xảy ra sai lầm, soái tỷ này sẽ mặt lạnh mà mắng, có thể mắng người ta khóc luôn, nên ở bộ phận tài vụ này, Hoàng Thư Kỳ là một người khiến người khác tồn tại cảm giác vừa yêu vừa hận.

Nghe thấy Lâm Sanh vừa nâng vừa đạp, Hoàng Thư Kỳ cũng không ngại, giả vờ sừng sộ lên:

"Tôi nghiêm mặt thì đó cũng là bởi vì làm việc phải nghiêm túc."

Lâm Sanh phối hợp rụt cổ:

"Dạ dạ dạ, chủ quản Hoàng nói phải lắm."

Hoàng Thư Kỳ đẩy gọng kính màu vàng lên, mặt thả lỏng hơn, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Sanh nở nụ cười ấm áp:

"Hơn nữa cô làm việc rất chăm chỉ lại có trách nhiệm, tôi chưa từng hung dữ với cô."

Lâm Sanh suy nghĩ một chút, quả thật không có, cô vỗ nhẹ vai Hoàng Thư Kỳ, cười nói:

"Để cảm ơn cô đã chiếu cố, bây giờ tôi đi đến phòng trà nước giúp cô pha ly cafe. Tự mình đưa tới phòng làm việc của cô."

"Được, cảm ơn trước." Hoàng Thư Kỳ cười gật đầu, chỉ chỉ cái thang cao 5 mét:

"Tôi đem cái thang vào kho, trở về uống cafe của cô."

Lâm Sanh nhướng mày, tay làm động tác OK, nói:

"Không thành vấn đề, khổ cực cho cô."

Trước khi đi phòng trà nước, Lâm Sanh nhìn băng rôn đã kéo đàng hoàng, trên đó viết chữ chào đón xinh đẹp, đây chính là nỗ lực hợp tác của cô và Hoàng Thư Kỳ, rốt cuộc cũng làm xong, tự nhiên sinh ra một cảm giác thành công.

Chính là cảm giác này, mà cái này có chút xấu hổ, đây là nhiệm vụ chung mọi người, Hoàng Thư Kỳ ở trên khổ cực, cô ở dưới mồm mép chỉ chỉ, ngồi hưởng thụ thành quả lao động quả thật là có chút xấu hổ.

Cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút, Lâm Sanh rất vui vẻ, đi vào phòng trà nước pha 2 ly cafe, mới từ phòng đi ra, xa xa có vài người đối diện cô đi tới, một người trong đó hình như nhìn có chút quen mắt.

Lâm Sanh mở to mắt, vươn cổ nhìn, người phụ nữ kia càng đi càng gần, rốt cuộc nhìn thấy rõ gương mặt đó dáng vẻ ra sao, cô sợ đến mức xoay người rời đi.

Người kia rõ ràng cũng thấy Lâm Sanh, vươn ngón tay chỉ chỉ về phía Lâm Sanh, bị phát hiện rồi, Lâm Sanh giống như đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích nữa.

Tiêu Tử Ngọc thấy Lâm Sanh đứng bất động, vui vẻ nở nụ cười, nghiêng đầu nói vài câu với người bên cạnh, một mình đi tới chỗ Lâm Sanh.

Trước đây khi chưa quen Hứa Nam nếu nói người Lâm Sanh sợ nhất là ai, vậy nhất định chính là dì này chứ ai, ngoại trừ cô cô, thì cũng chính là người trước mặt với khóe môi cong lên thành nụ cười nhìn cô đó, dì Tiêu!

Tiêu Tử Ngọc đến gần, Lâm Sanh vẫn duy trì nụ cười, chờ Tiêu Tử Ngọc đi tới trước mặt Lâm Sanh, ngay lập tức khôn ngoan ngọt ngào khẽ gọi:

"Dì Tiêu!"

Tiêu Tử Ngọc khẽ 'Ừ' một tiếng, nheo mắt, sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Lâm Sanh, một đôi tay thon đưa ra, bắt lấy thịt mềm của đôi má Lâm Sanh, tuyệt tình không hề khách khí mà nhéo nhéo 2 bên má.

"Sanh Sanh, thấy dì, sao con chạy?"

Lâm Sanh thẳng lưng, lạnh toát cả người, nhanh chóng chuyển con ngươi, toát ra nụ cười tươi, giọng ngọt ngào trả lời:

"Còn không phải tại vì dì Tiêu quá đẹp à."

Bởi vì miệng đang bị Tiêu Tử Ngọc nổi lên ác thú giày xéo biến dạng, nói cũng không rõ ràng:

"Con sợ hào quang của dì Tiêu chiếu chiếu chọt mù mắt con."

Tuy rằng không phải lần đầu tiên được ai kia nịnh nọt, nhưng được nịnh nọt như thế Tiêu Tử Ngọc rất hưởng thụ, vui vẻ thả lỏng tay:

"Coi như con thức thời."

"Sanh Sanh, mấy hôm trước cô cô của con nói với dì giờ con đang làm việc ở công ty XM, dì còn không thể nào tin nổi, không ngờ thật sự đúng là để cho dì tình cờ gặp con." Tiêu Tử Ngọc nhẹ nhàng xoa má Lâm Sanh.

Dì Tiêu này là thư ký của cô cô, mỗi lần nhìn thấy cô sẽ ăn hiếp cô, Lâm Sanh nghe Tiêu Tử nói, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Oan gia ngõ hẹp."

Tiêu Tử Ngọc trừng mắt:

"Con nói gì đó!?"

"Dạ không có gì." Dục vọng sinh tồn khiến cho Lâm Sanh thốt ra câu đó, cô đặt cafe xuống, mở to mắt nhìn nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Dì Tiêu, sao dì cũng tới thành phố Z, cô cô cũng tới công ty rồi à?"

"Ở phòng họp, không phải cùng tập đoàn XM bàn chuyện hợp tác à, dì nhất định cùng dì con tới."

Ánh mắt Tiêu Tử Ngọc quét qua Lâm Sanh vài lần, vừa nhìn qua hai ly cafe, cười nhạo:

"Đường đường là cô chủ nhỏ tập đoàn LT, ở đây làm gì, không phải là làm sai vặt chứ?"

Lâm Sanh khẽ hừ, nói:

"Sao con có thể làm sai vặt, con cũng có công việc đàng hoàng nha dì."

Tiêu Tử Ngọc nở nụ cười:

"Được rồi, mấy tháng không gặp bản lĩnh hơn rồi, ở sau lưng cô cô con đổi công việc mới, cô cô con tới đây, không xử lý đẹp con à?"

"Dì Tiêu, dì có thể đừng nói con như con lụm con nhặt không?" Lâm Sanh bất mãn, "Con là cháu ruột của cô cô con, sao cô cô nỡ phạt con chứ."

Ngón Tay Tiêu Tử Ngọc co lại, khẽ búng lên đầu Lâm Sanh, híp mắt, cười như cáo già xảo quyệt, khẽ nói:

"Được, cô cô con không nỡ xử con, dì thay cô cô con, thay trời hành đạo."

Lâm Sanh oán trách:

"Dì dám xử con, chờ con trở về, con ở chỗ cô cô méc dì liền."

Tiêu Tử Ngọc xách lỗ tai Lâm Sanh:

"Con... ranh con, còn dám uy hiếp dì."

"Không dám, dì Tiêu con sai rồi, dì mau buông tay." Lâm Sanh nhe răng, "Bị người khác thấy sẽ không hay đâu."

"Đã lâu không xử con, ngứa da thiếu đòn phải không?" Tiêu Tử Ngọc vừa nói vừa thả lỏng tay.

Lâm Sanh không dám phản kháng, xoa xoa lỗ tai.

Cô cô yêu thương cô, không nỡ phạt cô, nhưng dì Tiêu này mặc dù cũng thương cô nhưng ra tay thật sự không thương tiếc, trước đây mỗi khi chọc cô cô giận, cô cô không nỡ động thủ thì ủy thác cho dì Tiêu xử phạt.

Công ty là nơi thị phi không hợp để nói chuyện lâu.

"Dì Tiêu." Lâm Sanh giơ tay lên kéo kéo cánh tay Tiêu Tử Ngọc, khẽ lắc, nháy mắt ra hiệu thúc giục: "Mọi người không phải bàn chuyện hợp tác sao, dì nhanh đi đi, con cũng phải đi làm việc."

Tiêu Tử Ngọc cong khóe miệng, chọt chọt ót Lâm Sanh:

"Láu cá, trở về xử con."

Nhìn bóng lưng Lâm nhanh chóng biến mất, Tiêu Tử Ngọc bật cười lắc đầu, đây là đứa cháu gái bảo bối mà Lâm Túc yêu quý nhất, dồn hết mọi yêu thương, sắp đặt cho một tương lai tốt đẹp thì không cần, thật sự quá tùy hứng.

Nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa họp, trong đáy mắt Tiêu Tử Ngọc không có bất kì cảm xúc, dọc tường treo bảng hiệu dẫn đến phòng họp.

Đi ngang qua chỗ quẹo vào, khi thấy dáng người quen thuộc xinh đẹp đứng lặng ở trước cửa sổ sát mặt đất, toát ra sự cô đơn, Tiêu Tử Ngọc dừng bước, không có chút ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh gọi:

"Diệp Đồng."

Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Đồng xoay người, nhìn người kia, ngược lại có vẻ bất ngờ:

"Tiêu Tử Ngọc?"

Tiêu Tử Ngọc:

"Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Diệp Đồng mỉm cười trả lời.

Tiêu Tử Ngọc không hề trốn tránh, ánh mắt đánh giá Diệp Đồng, che giấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, khẽ cười nói:

"Trải qua 2 năm đã lột xác rồi, em trưởng thành hơn rất nhiều, thoạt nhìn càng chính chắn hơn."

Diệp Đồng cười cười trả lời:

"Thời gian trôi qua mọi người sẽ thay đổi thôi."

"Cũng không biết thay đổi tốt hay là xấu." Những lời này của Tiêu Tử Ngọc đều có ý tứ.

Sao Diệp Đồng nghe không hiểu ý của Tiêu Tử Ngọc, chỉ là yên lặng rồi khẽ trả lời:

"Mặc kệ tốt hay xấu, nói chung đều thay đổi."

"Điều này cũng đúng." Tiêu Tử Ngọc từ chối cho ý kiến, bình tĩnh nói: "Lâu rồi không gặp, chút nữa họp xong tìm một chỗ chúng ta tâm sự."

Giọng không chất chứa bất kỳ cảm xúc gì, là trần thuật, mà cũng không phải hỏi ý kiến Diệp Đồng, đây là khi Tiêu Tử Ngọc nghiêm túc thường dùng thái độ này.

Diệp Đồng khẽ nói:

"Được."

"Chị mới tới không quen đường, có thể làm phiền em dẫn chị tới phòng họp không?" Tiêu Tử Ngọc hỏi.

Diệp Đồng gật đầu nói:

"Đương nhiên được rồi, đây là việc em phải làm, đi theo em."

Dọc đường hai người cũng không nói lời nào, dù sao đã lâu không gặp, năm đó trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù trước đây quan hệ tốt, bây giờ chợt gặp lại, dù sao cũng có phần xa lạ và xa cách.

Nghĩ tới trước đây Lâm Túc và Diệp Đồng, ánh mắt Tiêu Tử Ngọc nhìn Diệp Đồng, thấy người kia vẻ mặt bình tĩnh, không có biến hóa khác thường nào.

2 giờ họp, khi Lâm Túc chưa tới Diệp Đồng ở trong phòng họp chờ nhưng trong lòng có chút phiền muộn nên đi ra ngoài hít thở không khí, quan trọng nhất là điều chỉnh lại cơn sóng đang cuộn trào mạnh mẽ, bất cứ lúc nào phá tan tâm trạng.

Chờ khi hai người trở lại phòng họp, Diệp Đồng bất chợt dừng bước, đang ngồi trên ghế là dáng người tao nhã quen thuộc, mặc dù đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng nhưng nhìn thấy người kia vẫn làm cho cô thất thần.

Lâm Túc cúi đầu, đang mở tài liệu, dường như cảm giác được ánh mắt của Diệp Đồng hướng tới mình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.

Xuyên qua thời gian, chỉ một tích tắc này giống như nhìn thấy được cô trợ lý nhỏ ngây thơ của năm ấy, cô trợ lý nhỏ vào phòng họp đưa văn kiện cho cô, cũng là ở cửa, cứ ngây ngẩng nhìn cô, thất thần.

Trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dùng ở gương mặt tinh xảo của Diệp Đồng, chậm rãi thu hồi tầm nhìn, cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu.

Nhìn thấy Diệp Đồng đứng ở cửa không nhúc nhích, Hứa Nam và La Hoa đang định mở miệng nhắc nhở thì Tiêu Tử Ngọc đã vỗ nhẹ vai Diệp Đồng:

"Vào thôi."

Bởi vì liên quan đến cuộc họp lần này nên vị trí Diệp Đồng được sắp xếp ngồi đối diện Lâm Túc, khoảng cách 2 mét, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được đối phương.

Tập đoàn XM và tập đoàn LT, nhân vật quan trọng của cuộc họp đã giới thiệu xong, Hứa Nam mặt lãnh đạm, trong lòng có chút sốt ruột.

Bởi vì Tô Bối An chưa tới.

La Hoan nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đứng lên đi về phía Hứa Nam, bên tai Hứa Nam nhỏ giọng hỏi:

"Hứa tổng, còn 3 phút nữa đến giờ họp, Tô tổng còn chưa tới?"

Hứa Nam khẽ gõ lên mặt bàn:

"Tới."

Còn chưa tới giờ họp, La Hoan lúc này phát huy tài ăn nói của mình, cùng thư ký Tiêu của tổng tài LT nói chuyện trên trời dưới đất, làm quen xây dựng quan hệ.

La Hoan khuấy động bầu không khí, khơi mào đề tài để mọi người đều trò chuyện, Lâm Túc thi thoảng cũng trả lời

Mãi cho đến phút cuối cùng, cửa phòng họp chợt xuất hiện bóng dáng hấp ta hấp tấp:

"Thật xin lỗi, tôi đến trễ."

"Mau vào." Hứa Nam gọi Tô Bối An, khóe mắt liếc nhìn Lâm Túc gật đầu ý bảo Tô Bối An vào.

Tình huống nào cũng trải qua, Tô Bối An nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, không để ý ánh mắt không tốt lành kia, nhanh chóng giữ bình tĩnh như thường, bước đi nhẹ nhàng, tiến vào.

"Lâm tổng, vị này chính là phó tổng tập đoàn XM, Tô Bối An." Hứa Nam đứng dậy giới thiệu.

Thấy Tô Bối An đi về phía mình, Lâm Túc cười cười, đứng lên.

Tô Bối An đứng trước mặt Lâm Túc, ánh mắt nhìn lướt qua cái núi nhỏ trên trán Lâm Túc, biểu cảm ngay lập tức có chút vi diệu, bình tĩnh đưa tay ra, giọng trong trẻo:

"Xin chào, Lâm tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

-----------------------------------

Ps. Ngoài lề tí, hiện mình đang lên kế hoạch tặng chăn, mì, sữa cho người nghèo, vô gia cư... Mình hi vọng mọi người có chăn cũ (nguyên vẹn) chăn mới muốn ủng hộ thì hãy liên lạc với mình. Mình nhận quyên góp đến 25/10/2019. Sau đó tổng kết lên kế hoạch đi phát. Hi vọng giúp đỡ người thiếu may mắn ấm áp hơn chút trong mùa đông này. Cảm ơn mọi người!^^ (Link fb mình để ở profile và dưới cmt mọi người có thể xem thêm nha)