Hứa đại boss chủ động hôn mình, Lâm Sanh ý thức mơ mơ màng màng trong nháy mắt thanh tỉnh, câu cổ Hứa Nam, từ bị động dần chuyển thành chủ động, hôn sâu triền miên.
Đến khi Lâm Sanh đáp lại, Hứa Nam mặt mày rạng rỡ nở nụ cười, răng môi quấn lấy nhau, tay trái khẽ đặt trên đỉnh đầu Lâm Sanh, ngón cái duỗi ra vuốt ve vầng trán bóng loáng của Lâm Sanh, tay phải chống lên sofa.
Lâm Sanh nheo mắt, hưởng thụ nụ hôn của Hứa Nam, đầu lưỡi mềm thâm nhập vào, ngăn đầu lưỡi của Hứa Nam không cho phép có hành động nào, lưỡi mềm nhiệt tình, ở trong khoang miệng làm càn đòi lấy, có vẻ rất bá đạo ham muốn chiếm giữ.
Hứa đại boss là người ngạo kiều, nhất định ghi hận lần trước công phá thành trì thất bại nên thẹn quá hóa giận, lần này ngay cả vốn lẫn lời đều đòi lại.
Không cho cô động, vậy cô không động là được, thừa dịp chiếc lưỡi mềm của Hứa đại boss vừa quét một vòng trở về, dần dần buông lỏng cảnh giác, Lâm Sanh trong lòng khẽ nở nụ cười.
Đầu lưỡi chậm rãi chuyển động, chạm vào chiếc lười mềm kia, chiếc lưỡi mềm kia run rẩy nhanh chóng rụt lại.
Lâm Sanh sao có thể bỏ qua cho Hứa Nam, cô ngửa mặt lên, đầu lưỡi nhanh chóng quấn lấy lưỡi Hứa Nam.
Dây dưa theo đuổi, ngươi tiến ta lui, giữa răng môi dây dưa không nghỉ, dần dần, Hứa Nam không còn giãy dụa nữa mà theo Lâm Sanh nhiệt tình quấn lấy nhau, cùng tiến cùng lui.
Hứa Nam hôn bá đạo tùy hứng, cuối cùng vẫn thua bởi sự dịu dàng bền bỉ của Lâm Sanh.
Hôn say mê nhưng cái tư thế này không có lực, phần eo giữ đứng có chút mỏi, Hứa Nam nhíu mày, không kiên trì nổi, mở miệng nói lời mập mờ:
"Eo..."
"Hũm?" Lâm Sanh thắc mắc.
Hứa Nam bị Lâm Sanh hôn mơ màng, nói không nên lời, ngửa mặt muốn ngồi dậy.
Chiếc lưỡi mềm lại bị dẫn vài vòng trong khoang miệng Lâm Sanh, trong nhất thời không lui ra được, không biết làm gì, từ cổ họng tràn ra lời mập mờ:
"Eo.. eo... eo đau."
Eo đau? Lâm Sanh cuối cùng cũng nghe rõ, lưu luyến buông tha chiếc lưỡi mềm bị cô níu giữ của Hứa Nam.
Khi lưỡi Lâm Sanh lui ra ngoài, Hứa Nam chưa hết giận, cô cắn môi ai kia, ngồi dậy dựa vào sofa, ngực phập phồng bất định, khẽ thở hổn hển.
Lâm Sanh bị đau, sờ sờ môi, bất mãn chỉ trích:
"Chị cắn em làm gì?"
"Cắn em thì sao hả?"
Hứa Nam xoa cái eo đau mỏi của mình, giơ ngón tay nhắm ngay cái núi nhỏ trên trán Lâm Sanh ấn lên, lạnh nhạt nói:
"Không phục cũng im."
"Nè, ấn nhẹ, em đau." Lâm Sanh vội vàng nắm lấy cổ tay Hứa Nam, thoáng ngồi dậy, ngửa mặt trừng mắt với ai kia, "Rõ ràng là chị hôn em trước."
"Im." Hứa Nam hít một hơi, bình tĩnh lại hơi thở đang hổn hển, khuôn mặt trắng noãn nhiễm đỏ, cổ cũng hiện ra một tầng màu đo đỏ.
"Em vừa nghe chị nói eo đau, mới có một chút chị đã đau eo." Lâm Sanh lắc đầu thông cảm, giơ tay ôm eo Hứa Nam, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bị tiểu bảo mẫu vạch trần, trong mắt Hứa Nam soạt một cái lóe lên tia quẫn bách, thẹn quá hóa giận nói:
"Câm miệng em lại."
"Được được được, chị đừng nóng giận, em im miệng, em không nói lời nào nữa, eo của chị để em xoa bóp cho." Lâm Sanh mím môi, không nói, chỉ nhẹ nhàng xoa cái eo đau mỏi của Hứa Nam.
Hứa Nam trừng mắt nhìn Lâm Sanh, xoa xoa giữa lông mày, cũng không phản ứng lại, nghiêng đầu dựa vào sofa, đầu tựa trên cạnh sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Động tác xoa bóp eo thon nhẹ nhàng, cách lớp áo sơ mi mỏng cũng có thể cảm nhận được da thịt đàn hồi, không có chút thịt dư, xúc cảm rất tốt.
Lâm Sanh ngước mắt nhìn Hứa Nam, rõ ràng là Hứa Nam thừa dịp cô ngủ chủ động hôn cô?
Điển hình của cái miệng nói không nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thật, mà hiện tại cũng không có bên nhau, vậy không bên nhau thì hôn người ta làm gì.
Đại lão bản có đặc quyền phạm quy à!
Lâm Sanh trong lòng ngạo kiều, không nhịn được miệng mở, nhỏ giọng thì thầm:
"Già mồm cãi láo."
Hiển nhiên Hứa Nam nghe thấy, mở mắt, ngồi dậy ánh mắt chăm chú:
"Em nói gì đó?"
"Em không nói gì hết." Lâm Sanh chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội chống lại ánh mắt của Hứa Nam.
Hứa Nam kéo cái tay bên hông ra, đẩy Lâm Sanh ngồi qua bên cạnh:
"Được rồi, không cần xoa, thành thật ngồi, xem tạp chí của em đi, cấm lộn xộn."
"Ngồi thì ngồi, cũng không biết là ai lộn xộn." Lâm Sanh nhặt cuốn tạp chí trên sofa lên, suy nghĩ một chút chân thành đưa ra đề nghị: "Hứa Nam, eo của chị yếu quá, chị nên tập gym đi."
Hứa Nam liếc Lâm Sanh:
"Em thường xuyên đi tập gym, eo của em rất khỏe?"
"Cực kỳ khỏe." Lâm Sanh liền nói, cô xoay người, vỗ nhẹ lên bụng cười đùa: "Nếu không em cho chị xem cơ bụng của em nè."
"Lâm Sanh, em là đứa con gái mặt dày nhất mà chị từng thấy." Hứa Nam mặt không có biểu cảm gì.
"Thật không.. vậy thật là vinh hạnh của em." Lâm Sanh nhích ra xa Hứa Nam một chút, quay lưng đi, trong miệng không quên hờn dỗi: "Thừa dịp người ta ngủ hôn trộm, da mặt của ai đó cũng tốt hơn ở chỗ nào."
Hứa Nam không để ý, mở laptop, tiếp tục xử lý văn kiện còn dư lại.
Đợi một hồi, im lặng, Lâm Sanh cũng không có nghe thấy ở sau lưng có tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng bàn phím 'cạch cạch', Hứa đại boss lại đang bận rộn công việc.
Lâm Sanh chu miệng, thành thật ngồi, nhìn tạp chí trong tay, không quấy rầy Hứa Nam.
Yên lặng mấy phút, miệng Lâm Sanh thật sự không chịu im lặng, giống như tùy ý mở miệng hỏi Hứa Nam:
"Hứa Nam, chị có suy nghĩ sẽ ở bên cạnh em không?"
"Hũm?" Hứa Nam ậm ờ lên tiếng trả lời.
Kịp phản ứng thì ngón tay phút chốc ngừng lại, dời mắt khỏi màn hình máy tính, Hứa Nam xoay người, cười như không cười nhìn ai kia:
"Tiểu bảo mẫu, cái câu 'Ở bên cạnh em' em theo đuổi chị như vậy à?"
Thấy Hứa lão bản có phản ứng, con ngươi Lâm Sanh xoay tròn, cái mông nhích tới.
"Hứa lão bản, chị nên suy nghĩ thật kỹ, ở bên cạnh em thật tốt biết bao, chị không thua thiệt gì đâu, em có thể giặt quần áo nấu cơm cho chị, mùa hè đuổi muỗi, mùa đông làm ấm chăn, ban ngày có thể moah moah (hôn), buổi tối..."
'Bịch bịch bịch' 3 chữ còn chưa nói ra, Hứa đại boss đã nhặt gối ôm trên sofa lên.
Lâm Sanh thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chuyển người thoát ra, trốn ở góc sofa, tiếp theo đó bị Hứa Nam dùng gối ôm đập tới liền kêu la xin tha thứ:
"Nè nè đại lão bản, sai rồi... em sai rồi, đừng đánh đừng đánh."
Hứa Nam thành công bị Lâm Sanh chọc giận, ném gối ôm trong tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
"Tiểu bảo mẫu, em còn mở miệng, nếu còn dám nói ra một chữ."
Sắc mặt Hứa đại boss không tốt vẫn không nên trêu chọc, Lâm Sanh mím môi, vội vàng lắc đầu.
Hứa Nam gật đầu:
"Ngoan."
"Tiểu bảo mẫu thấy gì không?" Hứa Nam giơ tay chỉ về phía tủ giày ở phòng khách, thản nhiên hỏi ai kia: "Nói cho chị biết, đó là gì?"
Ánh mắt Lâm Sanh theo hướng ngón tay của Hứa Nam nhìn sang, giày xếp gọn từng hàng trong tủ, đủ loại màu sắc, gót giày cao gót khoảng 10 cm tinh xảo.
"Giày cao... cao gót..."
"Giỏi, từ giờ trở đi, cái miệng này mở ra liền ăn đòn, nếu còn dám chọc giận chị...."
Tiếng vọng vừa ngưng, khí lạnh ngay lập tức lan khắp toàn thân, Lâm Sanh chuyển động cổ, nhìn Hứa Nam:
"Làm chị giận vậy thì sao?"
Không phải là dùng giày cao gót giẫm cô nữa chứ?
Hứa Nam cười-nụ cười đầy ẩn ý, đứng dậy, chậm rãi hướng sát tới Lâm Sanh, ánh mắt mập mờ đặt trên mặt ai kia, lạnh lẽo, đây chính là khúc nhạc dạo của cơn bão tố.
Lâm Sanh thấy tình thế không ổn, giữ mạng quan trọng hơn, vội vàng trở mình, định leo qua đầu kia sofa, lại bị một bàn tay như ngọc thon thon kéo vai lại, đem Lâm Sanh ấn lên sofa, không cho phép nhúc nhích.
Lâm Sanh nuốt nuốt nước miếng, giơ tay lên khẽ vuốt lưng Hứa Nam, nhỏ giọng an ủi:
"Miệng thiếu đòn là trời sinh, em cũng không có cách nào, chị đánh em cũng vô dụng."
"Chị không đánh em." Hứa Nam cười khẽ, vươn ngón trỏ ra đặt trên ngực Lâm Sanh, chậm rãi sát tới, nhìn chằm chằm ánh mắt của người kia, gằn từng chữ:
"Quỳ-giày-cao-gót."
Quỳ...quỳ... quỳ... quỳ giày cao gót?!
Dũng khí tăng lên, Lâm Sanh quay mặt qua chỗ khác, khẽ hừ hừ, nói:
"Dựa vào cái gì, không quỳ, không quỳ đâu, chúng ta không có bên nhau, quan hệ của chúng ta là gì?"
Hứa Nam giận quá hóa cười, giơ tay bóp mặt Lâm Sanh, để cho Lâm Sanh nhìn vào mắt của mình, giọng thản nhiên:
"Có thể không quỳ, nhưng im miệng của em lại là được."
"Em im." Lâm Sanh bĩu môi.
Im miệng và quỳ giày cao gót, cái nặng cái nhẹ, quên đi, cô vẫn chọn im miệng.
"Còn nữa, không được nói hưu nói vượn nữa." Hứa Nam nghiêng người, vén tóc Lâm Sanh qua bên tai, vuốt ve vành tai mềm phúc hậu kia, nói: "Biết không?"
"Vậy chị bên em đi." Bản lĩnh cò kè mặc cả của Lâm Sanh là số 1, "Chúng ta ở bên nhau, nếu em còn dám nói bậy, em chọc chị giận chị bắt em quỳ giày cao gót, em nhất định không phản đối."
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của ai kia, Hứa Nam trầm ngâm, mày bắt đầu nhíu, ngồi bên cạnh ai kia, khẽ nói:
"Bây giờ chị không có khả năng ở bên em."
Nghe Hứa Nam nói vậy, Lâm Sanh ngay lập tức nổi giận:
"Vì cái gì không có khả năng bên em, là chị chủ động chọc em hôn em, chị không tỏ vẻ chịu trách nhiệm, bội tình bạc nghĩa, chị sẽ bị thiên lôi đánh."
Cái miệng thiếu đòn, Lâm Sanh vội vàng bụm miệng:
"Phi phi phi, đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị*."
*童言无忌 đồng ngôn vô kị; lời trẻ nhỏ không kiêng kị Lại nguyền rủa cô bị thiên lôi đánh, Hứa Nam xoa xoa giữa mi tâm, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại, giống như vốn nắm chắc nhưng cô không có biện pháp, cô không thể làm gì khác hơn là hỏi ai kia:
"Lâm Sanh, em thật sự muốn ở bên chị?"
Lâm Sanh hỏi ngược lại:
"Lẽ nào chị không muốn?"
"Không phải không muốn." Hứa Nam lắc đầu.
"Vậy chị đang do dự cái gì?"
Hứa Nam nhếch miệng, giương mắt nhìn vào mắt Lâm Sanh:
"Lâm Sanh, em phải suy nghĩ cho kỹ, chúng ta bên nhau, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, em không thể làm chuyện có lỗi với chị càng không thể bỏ rơi chị."
Lâm Sanh vỗ nhẹ lưng Hứa Nam, vẻ mặt nghiêm túc:
"Chị yên tâm, nhân phẩm của em rất tốt, không có lạm tình dù chỉ một chút, cũng sẽ không bỏ rơi chị, em thật tâm thích chị, chị tin tưởng em."
"Được." Hứa Nam khẽ cười, "Xem xét phần thật lòng của em, chị sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Hai mắt Lâm Sanh sáng lên, nụ cười vừa giương được phân nửa đã bị Hứa đại boss tạt chậu nước lạnh.
"Chị cho em một cơ hội theo đuổi chị, nắm bắt cho tốt nha."
Lâm Sanh nổi giận, tách ra khỏi người Hứa Nam, ánh mắt u oán nhìn ai kia:
"Bàn tay bé nhỏ này nắm rồi, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ chung cũng ngủ rồi, như vậy còn chưa thể bên nhau, quả thực thiên lý bất dung."
Nhìn cái vẻ mặt ấm ức ai oán của Lâm Sanh, cực kỳ giống đứa nhỏ không được ăn kẹo, Hứa Nam buồn cười còn chưa mở miệng.
'Ding dong' tiếng chuông cửa vang lên.
Tay Hứa Nam đẩy vai ai kia ra, không để ý oán niệm của Lâm Sanh, rất tự nhiên sai bảo:
"Tiểu bảo mẫu, có khách tới, mau đi mở cửa."
Lâm Sanh nói thầm:
"Khách nào?"
"Đi nhanh đi." Hứa Nam gật đầu ra hiệu.
Thành thật đứng lên, mới vừa đi ra vài bước, Lâm Sanh trợn tròn hai mắt, chợt quay đầu lại nói:
"Không biết là cô cô về không thấy em nên tới tìm em hay sao?"
------------------------------------
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^