*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khí tức lạnh lẽo tỏa ra toàn thân, Lâm Sanh không cần nhìn cũng biết mặt Hứa Nam lúc này nhất định đóng băng, đây là điềm báo Hứa tiểu thư tức giận.
Người lao động muốn phản kháng, Lâm Sanh thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia, hùng hồn nói:
"Chị chê xấu từ chối, người ta cũng chê xấu từ chối, vừa hay huề nhau."
Hứa Nam nghiêng người qua, nhìn chằm chằm Lâm Sanh, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng lại giống như nổi hàn quang, ánh mắt khẽ đặt trên gương mặt ai kia, lạnh lùng.
Lâm Sanh len lén nhéo đùi, không có tiền đồ! Không được run! Thực sự bị Hứa tiểu thư nhìn chằm chằm sau lưng phát lạnh, lặng lẽ nhích mông, cách xa người kia một chút.
Hứa Nam thấy được hành vi mờ ám của Lâm Sanh, tay phải chậm rãi giơ lên, đưa tay kéo Lâm Sanh qua, giơ ngón trỏ chỉ lên ngực ai kia, gằn từng chữ:
"Tôi-chê-xấu-từ chối-em-thì-có-thể, còn-em-thì-không-được!"
Lâm Sanh nổi giận:
"Dựa vào cái gì!?"
"Dựa vào cái gì." Hứa Nam nhướn mày, bên môi vẽ nên nụ cười nhàn nhạt, "Chỉ dựa vào tôi là nhà tư bản, em là người lao động, tôi là chủ, em là bảo mẫu."
"Không." Lâm Sanh cắn răng nói, "Chị không phải nhà tư bản, cũng không phải chủ, chị là tổ tông của người ta."
"Em muốn cho là vậy, tôi cũng không có biện pháp."
Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam:
"Hứa tiểu thư, bốc lột người lao động, chị sẽ gặp báo ứng."
"Báo ứng?" Hứa Nam khẽ cười, "Bốc lột tiểu bảo mẫu của mình, tôi có thể gặp báo ứng gì?"
Nghe đi, giọng nói kia hùng hồn đến cỡ nào.
Ngay cả báo ứng cũng không sợ.
Lâm Sanh nhìn chằm chằm Hứa Nam, giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói:
"Có phải em nên đi thắp hương bái Phật, tiện thể làm mấy cái bài vị nữa, đem cái vị lão tổ tông như chị thắp hương cung phụng."
Hứa Nam suy nghĩ một lúc, thản nhiên nhìn ai kia, nghiêm túc gật đầu:
"Có thể."
Lâm Sanh:
"..."
Nhìn vẻ mặt đó của tiểu bảo mẫu, lại nghĩ tới tiểu bảo mẫu ở sân bay, cú thắng xe hoàn mỹ, cú quẹo cua hoàn mỹ.
Ánh mắt Hứa Nam đông lạnh, ngón trỏ từ ngực Lâm Sanh chậm rãi dời lên, theo chuyển động của ngón trỏ, đại não của Lâm Sanh nhất thời trống rỗng, dường như bị đóng đinh, sững sờ nhìn ai kia, hoàn toàn không có phản ứng.
Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, những nơi ngón trỏ mảnh khảnh đi qua làm cho da thịt khẽ run rẩy, ngay thời điểm Lâm Sanh sắp chịu không nổi muốn đẩy Hứa Nam ra, ngón tay ngọc ngà phút chốc dừng lại, rất nhanh xuyên qua mái tóc đen xõa trên cổ, vòng qua sau ôm lấy cổ Lâm Sanh, Hứa Nam mượn lực nghiêng người qua.
Môi đỏ mọng khẽ mở, nói nhỏ bên tai Lâm Sanh:
"Tôi là tổ tông, cũng chỉ là tổ tông của em."
Thân thể mềm mại áp lên, hơi thở ấm áp phả bên tai, mang theo mùi hương đặt biệt nhàn nhạt, Lâm Sanh ngừng thở, sau đó thở gấp.
Chỉ có thể là tổ tông của cô!
Hứa tiểu thư, chị có biết chị đang câu dẫn người phạm tội không!? Chóp mũi Lâm Sanh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ấp úng nói:
"Mì được rồi em đi vớt lên."
Hứa Nam ngồi thẳng dậy, giọng thản nhiên:
"Đi đi."
Yêu nghiệt! Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam sau đó chạy trối chết, vội vàng phóng khỏi phòng khách.
Thực sự giận.
Rốt cuộc Hứa tiểu thư có biết mình đang làm gì không, Hứa tiểu thư đang câu dẫn người phạm tội, nếu không phải định lực của cô tốt thì đã sớm nhào tới rồi!
Không được, mau chạy trốn thôi.
Hai cái trứng trần nước sôi đặt trong chén, vớt mì đã nấu chín, Lâm Sanh rút đũa, bưng ra phòng khách, đặt ở trên bàn trà trước mặt Hứa Nam.
"Chị ăn đi, em còn có việc."
Hứa Nam ngước mắt nhìn ai kia, lại giống như tùy ý mà hỏi thăm:
"Khuya vậy rồi, em còn có chuyện gì?"
"Chuyện đứng đắn." chuyện về hai tổ tông, Lâm Sanh cũng không nguyện ý nhiều lời.
Sắc mặt Hứa Nam trầm xuống, lại hỏi thêm một lần nữa:
"Thật sự không thể theo tôi tham gia tiệc ngày mai?"
"Không được, em thật sự có chuyện."
Nhìn vẻ mặt đắn đo của Lâm Sanh, Hứa Nam nói:
"Được rồi, tôi đi với người khác."
"Người khác?" Lâm Sanh lẩm bẩm.
Cùng người khác tham gia bữa tiệc?!
Giấm chua trong lòng dần dần bốc lên, còn mấy phút nữa, Lâm Sanh đi nhanh tới bên cạnh Hứa Nam, nhìn chằm chằm người kia, giọng điệu chất vấn:
"Nam hay nữ?"
Hứa Nam hỏi ngược lại:
"Cái này quan trọng không?"
"Sao không quan trọng, không cho phép chị uống rượu, nếu là nam-hắn sẽ thừa dịp chị uống say, tâm địa xấu xa không có ý tốt với chị thì sao!?"
Hứa Nam không quan tâm, giễu cợt:
"Ý của em... nữ thì có thể?"
"Nữ cũng không được, nữ nhân bây giờ cũng không an toàn, nói chung ai cũng không được." Lâm Sanh tức giận hai má phồng lên, hận không thể ngay lập tức đồng ý với Hứa Nam, nhưng lý trí nói cho cô biết, khách sạn vẫn còn 1 vị tổ tông.
"Em quản cũng nhiều quá." Hứa Nam giơ đũa bắt đầu khuấy mì trong chén: "Em không đi cùng tôi thì tôi đi với ai mắc mớ gì tới em."
"Chị..." Điện thoại trong túi chợt vang lên, ngắt lời Lâm Sanh, Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam, móc điện thoại ra, điện thoại hiển thị 'Cô cô'.
Ngay lập tức đau đầu, tổ tông bên này còn chưa sắp xếp xong, tổ tông bên kia nhất định hối thúc cô trở về.
Lâm Sanh nhìn Hứa Nam, Hứa Nam cũng nhìn cô, chống lại đôi con ngươi đen nhánh kia, Lâm Sanh vội đứng lên, bước ra ngoài mấy bước, quay lưng lại.
Ấn nhận cuộc gọi, giọng Lâm Túc truyền tới:
"Sanh Sanh cho chó ăn xong chưa, sao còn chưa về?"
Lâm Sanh che điện thoại, nhỏ giọng trả lời:
"Dạ rồi dạ rồi, con sẽ về ngay."
Ứng phó vài câu, cúp máy, Lâm Sanh tắt máy, nhìn Hứa Nam do dự một chút, cắn răng nói:
"Em vẫn không thể đi cùng chị, nhưng chị tham gia xong, gọi điện cho em, em tới đón chị."
Chợt không còn ham muốn ăn uống gì nữa, Hứa Nam để đũa xuống, lạnh nhạt trả lời:
"Ờ."
Lâm Sanh nhìn giữa chân mày Hứa Nam đã trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu, nhất định là giận rồi, có lời gì không thể nói rõ ràng sao, Hứa tiểu thư đúng là người ngạo kiều!
Suy nghĩ một lúc, Lâm Sanh đi tới ngồi cạnh Hứa Nam, nhỏ giọng đề nghị:
"Cái này là em muốn tốt cho chị, nếu không chị gọi Diệp Đồng đi với chị đi?"
Hứa Nam thờ ơ trả lời:
"Ờ."
Lâm Sanh tức giận, thờ ơ vậy cho ai coi, cô bị từ chối còn chưa giận, cái tên đầu sỏ gây ra chuyện trở về ngược lại bày ra cái vẻ mặt đó cho cô xem, cô xoay người Hứa Nam, giọng trở nên nghiêm túc nói:
"Nhìn em!"
Hứa Nam giương mắt nhìn ai kia:
"Gì?"
Hai người đối diện nhau, Lâm Sanh nhìn xuống, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia, nhớ tới diễm cảnh trước cửa, đáy mắt hiện lên một ngọn lửa thiêu đốt.
Lâm Sanh nghèn nghẹn ở cổ họng, cô cảm thấy thích một người không thể cứ ngồi chờ chết, phải làm chút chuyện gì đó cho nên quyết tâm, ấp úng nói:
"Chị chị chị đừng nhúc nhích."
Trong đôi con ngươi của Hứa Nam lóe lên một tia thông suốt, trừng mắt nhìn, chỉ thấy tên kia cũng không nhúc nhích.
Vừa khẩn trương vừa chột dạ, con tim suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực, thực ra Lâm Sanh vẫn sợ bị Hứa Nam đánh, cho nên cô thừa dịp Hứa Nam ngồi bất động nhanh chóng tiến tới, hôn lên môi Hứa Nam, mềm mềm, cực kỳ cám dỗ người ta lún sâu vào, Lâm Sanh suýt chút nữa không khống chế được, muốn nụ hôn này sâu thêm.
Lý trí kéo cô lại, không thể làm vậy.
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, vẻ mặt có chút sững sờ, cô bị tiểu bảo mẫu hôn?
Lâm Sanh cũng bị dũng khí của mình hù, nhìn biểu tình sững sờ của Hứa Nam, Lâm Sanh đỏ mặt, vội vàng đứng dậy, nói:
"Em... em đi trước."
Thân ảnh nhanh như bay thoát khỏi phòng khách, mãi cho đến khi 'Cạch'-tiếng đóng cửa vang lên. Hứa Nam mới hoàn hồn, cô giơ tay lên sờ sờ môi, có chút nóng lên, dường như còn lưu lại một ít nhiệt độ, cô bị tiểu bảo mẫu hôn?
Lúc đó trong lòng bất chợt có chút ham muốn.
Gương mặt Hứa Nam không có biểu tình gì, chỉ là cầm đũa lên trộn mì, chậm rãi ăn.
Tiểu bảo mẫu cùng nữ nhân ở sân bay, e rằng chỉ là bạn, không có quan hệ gì.
Vừa mới lấy được dũng khí, rốt cuộc cũng hôn được đại boss, vừa kích động vừa vui vẻ.
Tuy chỉ là bước được một bước nhỏ nhỏ, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, hôm nay hôn một cái, ngày mai lại hôn một cái, ngày kia lại hôn một cái.
Cảm tình chưa tới, khi cảm tình tới có thể ngủ trên chiếc giường vừa mềm vừa thơm của Hứa tiểu thư.
Lâm Sanh mặt mày hớn hở trở về khách sạn, Lâm Sanh gõ cửa phòng, sau khi mở cửa Lâm Túc chỉ chỉ điện thoại ở bên tai, ý bảo đang gọi điện thoại.
Lâm Sanh vội vàng gật đầu, Lâm Túc nhéo nhéo mũi Lâm Sanh, vừa nói chuyện điện thoại vừa kéo cháu gái vào, vừa chỉ chỉ phòng tắm, ý bảo ai kia đi tắm.
Lâm Sanh nghe giọng cô cô rất khách sáo, một đống danh từ thương giới, miệng thường nói cái gì mà 'Tổng', nghe giống như cuộc điện thoại thương nghiệp.
Thoải mái đi tắm rửa một phen, chờ Lâm Sanh tắm rửa xong, nằm trên giường, Lâm Túc đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm của thành thị, vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Lâm Sanh dựa gối mềm, cầm điện thoại gởi tin nhắn cho Hứa Nam:
'Chị đang làm gì?"
Rất nhanh bên kia trả lời.
Hứa tiểu thư: 'Đọc sách.'
'Đọc sách gì?'
Hứa tiểu thư:
'Sách mà em đọc cũng không hiểu.'
"Chị đang hoài nghi sự thông minh của em?'
Hứa tiểu thư:
'-250' ( Âm hai trăm năm mươi)
'...'
'Chị mới 250 đó!'
Hứa tiểu thư:
'Im lặng, không được làm phiền tôi.'
Lâm Sanh thở hổn hển ném điện thoại, cô rất nghi ngờ vừa rồi có thật sự cô đã hôn Hứa Nam không? Hứa Nam trả lời cô điệu bộ thờ ơ như vậy.
Lâm Túc cúp máy xoay người liền thấy Lâm Sanh xụ mặt, khẽ cười hỏi:
"Sao vậy, ai làm cho tiểu bảo bối nhà chúng ta giận?"
"Không có." Lâm Sanh buồn bực nói.
"Con xem con đi, bản mặt xấu xí như vậy còn nói không." Lâm Túc bước tới, vỗ nhẹ lên đầu Lâm Sanh, "Con chó con nuôi chọc giận con sao?"
Lâm Sanh căm hận nói:
"Con muốn nấu canh thịt chó."
"Được rồi, không cho phép nói bậy." Lâm Túc vén chăn lên, cười cười nói: "Cô cô gọi người đưa lễ phục dạ hội tới, cô tới xem thử có thích không."
Lâm Sanh đối với trang phục dạ hội không có hứng thú lắm, ở trên giường không chịu đứng lên, lộn mấy vòng, lẩm bẩm:
"Cô cô, mai chúng ta coi được không."
"Được, mai thử." Lâm Túc cũng thuận theo, cúi người mới vừa ngồi bên mép giường cháu gái đã lộn mấy qua, ôm lấy eo cô.
Lâm Sanh gối đầu lên đùi Lâm Túc, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Túc, chu miệng nói:
"Cô cô, đã lâu không cùng cô cô nằm cùng giường ngủ một giấc."
"Tối ngủ ngay ngắn, không được nhích tới nhích lui." Lâm Túc khẽ đẩy cháy gái vào phía trong, con ngươi đảo qua cảnh cáo: "Càng không được phép nằm úp sấp trên người cô cô."
Lâm Sanh giống như xác chết bất động, cảm nhận chiếc giường mềm mại lún xuống, ngay lập tức quay sang, cười đùa:
"Cô cô, đang ngủ sao con biết chứ."
Lâm Túc cũng không để ý, giơ tay tắt đèn.
"Cô cô, người ở đây mấy ngày?" Lâm Sanh xoay người ôm eo Lâm Túc.
"Con theo cô cô về, thì đi ngay lập tức."
Lâm Sanh 'Ah' một tiếng, lại nói:
"Con không về, cô cô cũng đừng về."
Lâm Túc cười trả lời:
"Được, cô cô ở lại với con, mỗi ngày đều xử lý con."
"Không, cô cô vẫn nên về đi."
"Không muốn thấy cô cô?"
"Cô cô ở lại với con là vì mỗi ngày trừng trị con, con không muốn thấy cô cô đâu."
"Ngứa da?"
"Cô cô đành lòng đánh con sao?"
"Hừ, con lém lỉnh."
Lâm Túc giơ tay vỗ vỗ sau lưng cháu gái, nhẹ nhàng hỏi:
"Sanh Sanh, nói cho cô cô biết, người con thích ra sao, tên là gì, làm ở đâu, người ta có thích con không?"
Cô cô không biết cô thích con gái, trong vấn đề này, Lâm Sanh lựa chọn giả chết.
Cô vùi vào lòng Lâm Túc:
"Cô cô, con đột nhiên buồn ngủ, con muốn ngủ, cô cô ngủ ngon."
Nói xong, ngáp một cái thật lớn, nói cho cô cô nhà cô biết cô thật sự rất buồn ngủ.
Lâm Túc làm sao không biết tính tình của cháu gái mình, cũng không đâm thủng cái tâm tư nhỏ nhặt này.
"Mệt thì ngủ đi!" Lâm Túc vỗ nhẹ sau lưng cháu gái, cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
------------------------------------------
Ps. Tuần mới tốt lành!^^