Trên đường đến trường, Ninh Dao tình cờ gặp Thuần Thiên Vỹ.

" Hạ Ninh Dao?"

" Phó tổng, sao anh ở đây?" Không phải anh nên ở công ty sao.

" À, tôi đi hóng mát. Cô đi đâu thế? " Nói vậy thôi thực ra là đi theo cô đấy!!

" Trường con tôi có tổ chức họp gia đình"

" Đến trường à... Tiện đường, lên tôi đưa cô đi"

Cuối cùng cũng có cơ hội.

" Không, không cần đâu phó tổng " Làm vậy sao mà được chứ, nhân viên như cô sao lại ngồi trên xe phó tổng giám đốc được.

" Ở ngoài đây không phải công ty nên cô đừng gọi phó tổng, nhưng nếu cô coi tôi là phó tổng thế sao nhân viên lại không nghe theo?"

Anh thật là người biết ăn nói đấy.

" Lên xe đi "

Thế là cô nghe theo lời anh vào xe. Nếu là người khác thì sẽ vui sướng, còn cô là đang ấm ức. Anh thuyết phục được cô rồi.

" Con cô tên gì vậy?"

" Là Hạ Kiệt Minh "

Hạ Kiệt Minh. Như thế chắc lấy theo họ cô rồi.

Rồi từ giây phút này cho đến khi tới nơi, cả hai chìm trong khoảng không gian im lặng.

" Tới nơi rồi, cảm ơn anh"

Ninh Dao mở cửa xuống xe, Thuần Thiên Vỹ cũng xuống theo.

" Anh...?"

" Để tôi đi với cô, dù sao tôi đang rảnh "

Anh tưởng anh làm phó tổng thì muốn làm hay không cũng được à...

Tiểu Minh thấy mẹ thì chạy ra.

" Mẹ đến rồi "

Cô bế tiểu Minh lên. Thuần Thiên Vỹ vẫy tay chào cậu bé.

" Cháu là Hạ Kiệt Minh à?"

" Vâng ạ " Chú này đẹp trai quá!!

Chuông thông báo đến giờ họp, ba người cùng vào trong. Ai không biết mối quan hệ giữa họ thì cứ tưởng là gia đình mất.

" Cô vào trước, tôi đi nghe điện thoại tí"

" Vâng "

Ninh Dao dắt tiểu Minh vào chỗ ngồi. Giáo viên còn chưa thấy đến cơ mà.

" Mẹ ơi, lúc nãy cậu ấy nói con không có ba" Tiểu Minh chỉ vào cậu bạn lúc nãy.

" Không sao đâu con, đừng nghe bạn nói. Con có ba, nhưng ba đang ở một nơi rất xa con nhé" Cô xoa đầu cậu bé.

Tiểu Minh gật đầu rồi chạy ra chơi với bạn.

Vài lúc sau nổi lên trận chiến của những đứa trẻ. Về việc tiểu Minh không có ba và thế đã chia làm hai phe, nhưng tiểu Minh chỉ có một.

" Tôi có ba, các cậu nói dối"

" Đồ không có ba, lêu lêu"

Thế rồi tiểu Minh nổi giận lao vào đánh cậu bạn kia. Phụ huynh thấy vội vào can.

" Tiểu Minh " Ninh Dao vào kéo cậu bé ra. Trước giờ cậu bé có như vậy đâu.

" Mẹ ơi, Hạ Kiệt Minh đánh con" Cậu bạn học kia kể nể.

" Cậu ấy nói con không có ba"

Ninh Dao ôm tiểu Minh vào lòng.

Mẹ của cậu bé kia đi lên rồi giở giọng khinh bỉ.

" Không có ba thì nói không có ba là đúng rồi, nhóc con cháu dám đánh con của cô?"

" Ở đây có nhiều đứa trẻ, phiền chị ăn nói cẩn thận ngôn từ" Ninh Dao cau mày.

Trường này chẳng phải giáo dục rất tốt sao? Nhưng mà mẹ chẳng biết cư xử thì cả con cũng chẳng hơn.

Cô ta cười.

" Ở đây ai mà không biết con của cô không có ba chứ. Ngay cả cô cũng chưa có chồng cơ mà. Là vụng trộm sao? Đúng không?"

" Đồ không có ba! " Những đứa trẻ còn lại thi nhau hưởng ứng.

" Sao cô biết tiểu Minh không có ba? Cô hiểu rõ về con trai tôi quá nhỉ? Tôi là mẹ mà còn không biết cơ đấy" Đã thế thì không còn gì phải nhẫn nhịn nữa. Có gì cứ nhắm vào tôi, đừng lấy con ra nói rồi làm tổn thương nó.

Cô giáo bây giờ mới vào lớp thì lập tức đến can.

" Có gì thì cứ từ từ nói, mong phụ huynh các bé đừng náo loạn ở đây ạ"

" Cô giáo, cô dạy dỗ học sinh kiểu gì thế? Để cho thằng bé Hạ Kiệt Minh đánh tiểu Hùng nhà tôi" Cô ta là mẹ của tiểu Hùng - Diệp Thanh.

" Cô Diệp mong cô bình tĩnh ạ. " Cô giáo nhìn sang tiểu Minh đang sợ hãi nấp trong lòng mẹ. Trước giờ cậu bé rất ngoan, chưa từng có bất kì hành động nào như hôm nay cả.

" Đúng là không có cha, mẹ cũng chẳng ra gì" Diệp Thanh vênh mặt lên.

" Không có cha"

Chuyện này xem ra không nhỏ. Cô giáo vào khuyên cũng không chịu ngừng.

" Tôi là cha đứa bé"

Một giọng nói ảm đạm cất lên. Nhưng khiến cả phòng bỗng chốc im lặng lại. Cả lớp quay về phía chủ nhân của giọng nói ấy, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Trình Hy!

Thuần Thiên Vỹ nghe điện thoại xong cũng đi vào, nhất thời chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì.

" Chủ Tịch Trình, xin lỗi đã để anh thấy cảnh tượng này. Giới thiệu với mọi người, đây là Chủ Tịch tập đoàn Trình Thiên đã tài trợ tất cả quyền lợi cho trường chúng ta " Cô giáo cười gượng giới thiệu.

Trình Hy không quan tâm, anh đi thẳng xuống về phía hai mẹ con cô.

" Mẹ ơi, chú đẹp trai kìa "

" Sao chủ tịch Trình đó lại nhận thằng bé kia là con thế? Anh ta đã có vợ rồi mà?" Các phụ huynh thi nhau bàn tán.

Ninh Dao nuốt nước bọt, nãy giờ cổ họng khô cả rồi.

" Anh ta... Không phải ba của con tôi"

Lời nói thì vậy, trong tâm hoàn toàn trái ngược.

Có phải là con hay không bây giờ chẳng phải là điều quan trọng nữa, điều quan trọng là anh và cô đã không còn quan hệ gì rồi.

" Chuyện này là sao thế?"

" Đúng vậy, chuyện gì vậy?"

Nghe cô nói, mắt anh tối sầm lại đến đáng sợ.

" Tôi là ba của Hạ Kiệt Minh " Lần này tới lượt Thuần Thiên Vỹ lên tiếng. Chủ tịch Trình, anh muốn tranh người với tôi sao?

Ninh Dao ngẩn người quay sang Thuần Thiên Vỹ. Phó tổng giám đốc, anh làm trò gì vậy!!

Tình huống bây giờ! Cậu bé trước giờ không có ba, bây giờ lại xuất hiện hai người tự nhận là cha cậu bé.

Hai anh bá đạo ngang nhau..

Trình Hy không cũng không để ý đến lời nói của Thiên Vỹ. Anh nhìn chằm vào cô hỏi nghiêm túc.

" Tôi hỏi em lần cuối. Chúng ta trước đây, có quen không?"

Ninh Dao mím môi. Những hành động nãy giờ của anh, làm cô cứ tưởng anh đã hồi phục trí nhớ.

" ... Tôi cũng nói với anh lần cuối. Anh nghe cho rõ, chúng ta trước giờ không quen nhau, không có bất cứ quan hệ gì cả. Nên phiền anh đừng quan tâm." Tuyệt tình với anh đến đây đủ rồi.

Cuộc họp gia đình học sinh giờ lại trở thành cuộc họp của riêng gia đình Hạ Kiệt Minh.

" Xin lỗi "

Cô cầm tay tiểu Minh đi ra ngoài.

" Khoan đã " Anh gọi lại.

Trình Hy đi đến rồi cúi xuống tiểu Minh.

" Chú hỏi con, con biết chú không?"

Tiểu Minh ngước lên nhìn mẹ, thấy cô lắc đầu nhẹ. Cậu bé hơi thất vọng nhưng cũng nhìn anh lắc đầu.

" Anh Trình, có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Chúng tôi còn có việc, đi trước." Thuần Thiên Vỹ cười nói với anh rồi đưa hai mẹ con cô ra ngoài.