Mộ Hi Thần nắn b óp bàn tay nhỏ trong tay, trong lòng chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này, đây chính là hình ảnh mà anh đã từng ảo tưởng rất nhiều năm, không ngờ lại trở thành hiện thực nhanh như thế.

“Mộ Hi Thần, chúng ta như thế này là đang yêu đương, đúng không?” Tống Vân Khanh lùi lại nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Mộ Hi Thần cong môi nói: “Bà xã, em có vui không?”

Tống Vân Khanh gật đầu.

“Vậy là đúng rồi.” Mộ Hi Thần đáp.

“Mộ Hi Thần, anh muốn em làm chuyện gì cho anh đây?" Tống Vân Khanh hỏi.

Vệ Tử Kiệt từng yêu cầu cô rất nhiều chuyện, khi làm bạn gái của anh ta, có thể làm những chuyện này, không được làm những chuyện kia, rất là nhiều quy tắc.

“Làm việc cho anh?” Mộ Hi Thần hỏi.

“Đúng vậy!” Tống Vân Khanh trịnh trọng gật đầu.

Cô quyết định thử sống chung, hẹn hò yêu đương với Mộ Hi Thần, anh thích cô, vậy cô sẽ cố. đi làm một người mà anh thích.

Cô có thể nhận ra được, cũng cảm nhận được ý tốt của anh đối với cô, cho dù chỉ là vì bày tỏ lòng. biết ơn thì cô cũng muốn biến bản thân thành phiên bản mà anh thích.

Mộ Hi Thần đừng chân, đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ: “Nhóc con, anh chỉ muốn em vui vẻ.”

Trong mắt Mộ Hi Thần phản chiếu rõ ràng bóng đáng của chính cô, có thể nhìn thấy rõ tình yêu sâu đậm và lòng cưng chiều của anh.

“Tại sao lại tốt với em như thế?” Tống Vân Khanh lại rưng rưng nước mắt.

Mộ Hi Thần không nhịn được hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của cô: “Vì em là bà xã của anh đói”

Cô bé ngốc này, có người đối xử tốt với cô mà cô cũng không đám tin. Cô đã tự co rụt bản thân vào trong một thân xác, che giấu bản thân thật kỹ.

Mộ Hi Thần nắm lấy tay Tống Vân Khanh, từ tốn nói: “Bà xã, em đã kết hôn, có gia đình riêng của em, em là nữ chủ nhân trong cái nhà này, em muốn làm gì thì làm, không cần sợ gì hết, có anh ở đây, em cứ việc yên tâm! Anh hi vọng mỗi ngày em đều sẽ vui vẻ, được không?”

Nước mắt Tống Vân Khanh đã chực tràn bờ mi, anh không biết cô ước ao có được gia đình riêng, có thể không bị nhìn lén, bắt nạn, có thể có được một không gian an toàn đến nhường nào

Nước mắt rơi trên tay Mộ Hi Thần, Tống Vân “Mộ Hi Thần, cảm ơn anh!"

“Sao lại khóc nữa rồi?” Mộ Hi Thần đau lòng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

“Bà xã của anh phải luôn luôn vui vẻ sung. sướng.”

Tống Vân Khanh hơi mím môi, ở yên trong. lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Gương mặt đầy nước mắt của cô làm trái tim anh rung động, một nụ hôn rơi xuống trên môi cô, tràn đầy đau lòng và yêu chiều.

Lúc này, Tống Vân Khanh nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để mặc cho anh muốn gì làm nấy.

Mùi vị thơm ngọt làm Mộ Hi Thần muốn dừng lại không được, đây là lần đầu tiên Tống Vân Khanh chấp nhận nụ hôn của anh.

Trên đường phố yên lặng không một bóng, người tràn ngập hương vị tình yêu.

Tình yêu, cô đã tiêu xài hết, từ nay về sau, cô sẽ bảo vệ tốt bản thân, không yêu ai, không bị thương.

Người đàn ông ở trước mặt này tốt với cô như thế, vậy cô cứ tiếp tục hành động dựa theo yêu thích của anh, đây chính là sự báo đáp tốt nhất đành cho anh.

“Tiếng chuông điện thoại của Tống Vân Khanh vang lên, làn điệu dịu đàng giống hệt như con người của cô.

Tống Vân Khanh giãy dụa thoát khỏi của Mộ Hi Thần.

“Điện, điện thoại.”

Mộ Hi Thần chưa chịu thôi, tiếp tục đuỗi người qua.

“Tống Vân Khanh đẩy anh ra, mặt mày đỏ bừng: “Được rồi, chờ về nhà, về nhà lại...”

Mộ Hi Thần cười: “Bà xã nói chuyện phải giữa lời, vậy chúng ta mau về nhà thôi.”

Em phải nghe điện thoại trước đã... Alo? Dao. Dao?” Tống Vân Khanh dùng một tay nghe điện thoại, tay còn lại đẩy Mộ Hi Thần ra.

Mộ Hi Thần mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt nóng bỏng của cô.

“Được, tới đến đón cậu ngay, cậu chờ tớ nha.” Tống Vân Khanh buông điện thoại xuống.

“Em phải đi đón một người bạn, cậu ấy uống, say rồi, sau đó còn phải đưa cậu ấy về, Mộ Hi Thần, anh về nhà trước đi, tối nay em ở cùng với cậu ấy.” Cô nói xong đã xoay người định đi.

Mộ Hi Thần túm chặt lấy tay cô, nhíu mày hỏi: “Bạn của em uống say?”

Tống Vân Khanh gật đầu: “Ù, hôm nay phim cậu ấy quay mới đóng máy, người trong đoàn phim liên hoan, cậu ây uống hơi nhiều, muốn nhờ em đến đón.”

Tống Vân Khanh rũ mắt: “Tối hôm nay em. vốn định đến nhà cậu ấy ở.” Hôm nay cô đang định bỏ trốn.

Mộ Hi Thần hỏi: “Biết địa chỉ chưa?”

Tống Vân Khanh gật đầu nói: “Khách sạn Tân Thiên Địa.”

“Được rồi, sắp sửa về đến nhà rồi, chúng ta về nhà lái xe đi đón cô ấy.” Mộ Hi Thần xoay người cô Tại, đắt về phía Hoa Cảnh.

“Anh cũng đi cùng em sao?” Tống Vân Khanh kinh ngạc.

“Đương nhiên, em là con gái, một mình đi

đón một cô gái khác uống say quá nguy hiểm.” Mộ Hi Thần không cho phép cô từ chối nói.

Mộ Hi Thần vừa mới dừng lại, Tống Vân Khanh đã mở cửa xe xông xuống, Mộ Hi Thần. cũng không kịp giữ chặt lấy cô

Anh nhìn bóng đáng của cô, không khỏi thở đài.

Cô đã quen với việc chuyện gì cũng tự mình làm, không còn dựa dẫm vào người khác nữa.

Tống Vân Khanh lôi Sở Mạc Dao ra khỏi đám đông đang cãi cọ ồn ào, trợ lý Tú Tú của Sở Mạc Dao cũng đi ra theo cùng: “Chị Vân Khanh, Steven đi đến nơi khác bàn chuyện hợp đồng rồi.”

Steven là người đại diện của Sở Mạc Dao.

Tống Vân Khanh gật đầu: “Tôi đưa Dao Dao về, cô cứ đi chơi tiếp đi.”

Tú Tú cười cảm ơn: “Vậy cảm ơn chị Vân Khanh, làm phiền chị rồi.”

Tống Vân Khanh đỡ Sở Mạc Dao lảo đảo như sắp ngã đi ra ngoài, Tú Tú đưa túi xách của Sở Mạc Dao cho Tống Vân Khanh luôn. Sở Mạc Dao ôm lấy Tống Vân Khanh, phối hợp với cô bước về phía trước: “Vân Khanh à, ba tháng. trời không gặp, hình như cậu lại đẹp lên nữa rồi.”

Tống Vân Khanh tập trung đỡ cô đi đường: * Cậu đi chậm thôi, coi chừng.”

Sở Mạc Dao cười:“Không sao, tớ không uống, quá nhiều.”

Đi đến đại sảnh, cô nhìn thấy Mộ Hi Thần đang chờ ở nơi đi

“Cậu ấy uống nhiều quá.” Tống Vân Khanh lầm bẩm nói, không biết Mộ Hi Thần có để ý đến chuyện để cô ấy ngồi lên xe của anh không nữa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tống Vân Khanh đã cảm nhận được Mộ Hi Thần có thói ở sạch, mỗi một chiếc xe của anh đều vô cùng sạch sẽ.

Mộ Hi Thần nhíu mày nhìn cô gái đã say khướt không biết trời trắng mây nước gì đang được Tống Vân Khanh đỡ, cân nặng của cô ấy làm cho Tống Vân Khanh nhỏ gầy đỡ rất khó khăn, nhưng mà anh lại thật sự không muốn duỗi tay chạm vào cô gái này, vô cùng hối hận vì lúc nãy đã không dẫn theo tài xế đến.

Tống Vân Khanh cảm nhận được sự khó chịu của Mộ Hi Thần, đỡ Sở Mạc Dao muốn đi ra ngoài, nhìn chiếc xe đang đậu trước cửa của Mộ Hi Thần nói: “Em dẫn cậu ấy bắt xe về.”

Mộ Hi Thần lại mở cửa xe ra.

Sở Mạc Dao nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần cười hì nói: “Vân Khanh, cậu thuê được tài xế đẹp trai ghê đói Đẹp trai tới mức tớ thèm ch ảy nước đãi luôn rồi

Tống Vân Khanh thật sự rất muốn nhéo cô ấy.

“Anh đẹp trail Tôi giới thiệu cho anh đi đóng, phim điện ảnh được không?” Sở Mạc Dao vươn tay nâng cảm Mộ Hi Thần lên.

Mộ Hi Thần lui ra sau một bước, mặt đã đen. như đáy nồi.

Tống Vân Khanh đoán chắc là anh không, thích phụ nữ uống rượu rồi?

Cô đang nghĩ xem có cần dẫn Sở Mạc Dao đi bắt xe ngoài hay không, Mộ Hi Thần lại đột nhiên duỗi tay đẩy Sở Mạc Dao lên trên xe, sau đó đóng rầm” cửa xe lại, tiếp theo mở cửa ghế phụ ra, ý bảo Tống Vân Khanh lên xe,

“Em, em ngồi ở hàng ghế sau chăm sóc cho. cậu ấy.” Tống Vân Khanh lắp bắp nói.

Mộ Hi Thần nghiêng đầu nhìn cô, lại ra hiệu bảo cô lên xe lần nữa.

Tống Vân Khanh chỉ đành ngồi lên xe, lo lắng nhìn Sở Mạc Dao đang ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy cứ lẩm bẩm gì đó, vừa nói vừa cười.

Mộ Hi Thần lấy khăn giấy ra lau tay, lại duỗi tay thắt dây an toàn cho Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh không quá yên tâm mà quay. lại nhìn Sở Mạc Dao, cũng không quay đầu lại nói với Mộ Hi Thần: “Dao Dao ở khu chung cư Trị Điền, anh có biết đường không?”

“Vân Khanh, tớ muốn uống nước.” Sở Mạc Dao rên hừ hừ ngồi dậy.

“À, được rồi."Tống Vân Khanh vội tìm nước khắp nơi.

Mộ Hi Thần bấm một cái nút, mở ra hộp đựng. đồ, Tống Vân Khanh luống cuống tay chân cầm. một chai nước đưa cho Sở Mạc Dao.

Sở Mạc Dao không có chút hình tượng nào mở nắp uống, vương vãi nước khắp nơi.

"Vân Khanh, cậu có nhớ tớ không?” Sở Mạc Dao cười vô cùng xinh đẹp, vươn tay xoa mặt Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh cười phủi bay tay của cô ấy đi.

"Tớ không ở bên cạnh cậu, có phải có người ăn hiếp cậu không? Hửm? Nửa năm tiếp theo tớ đều sẽ ở lại thành phố này đóng phim, nếu ai đám ăn hiếp cậu, tớ đánh trả giúp cậu!” Bàn tay của Sở Mạc Dao lại bò lên gương mặt trắng nõn của Tống Vân Khanh.

“Tớ không có ở đây, cậu đã gầy đến mức này. sao? Cậu chăm sóc cho bản thân kiểu gì thế? Có phải lại không chịu ăn cơm đàng hoàng không?” Sở Mạc Dao dán sát mặt lên, nhẹ nhàng “moa” lên mặt Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh bật cười thành tiếng, vừa dùng tay lau mặt, vừa đẩy cô ấy ngồi xuống ngay ngắn: “Cậu ngồi cho nghiêm chỉnh, đừng lộn xộn!"

Sở Mạc Dao cười: “Đến bao giờ cậu mới chịu trưởng thành đây? Cứ giống như một trái đào mới chín vậy. Làm sao bây giờ, Vân Khanh à, tớ yêu cậu quá.”

Sở Mạc Dao lại ra vẻ như muốn nhào lên hôn, Tống Vân Khanh cười đẩy tay cô ấy ra: Được rồi, cậu ngồi ngay ngắn đi!”

Mái tóc dài của Sở Mạc Dao rối tung, sắc mặt ửng hồng, chắc là uống quá nhiều rồi, cô ấy giơ cao hai tay lên trời: “Được rồi, tớ nghe lời Vân Khanh, tớ nghe lời Vân Khanh nhất! Tớ ngồi nghiêm chỉnh rồi đây, Vân Khanh, tớ ngủ một lát, ngủ chút thôi.”

Nói xong, cô ấy đã nằm lên ghế sau, cuộn tròn chân lên.

Tống Vân Khanh thở dài, cuối cùng cũng chịu yên.

Cô lại xoay người ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Mộ Hi Thần đang lạnh mặt tập trung lái xe.

Nương theo ánh đèn đường nhìn thấy cột báo tên đường, Tống Vân Khanh kinh ngạc nói: Mộ Hi Thần, hình như anh đi nhầm đường rồi đúng. không? Đây không phải là đường về Hoa Cảnh sao?"

“Ù." Mộ Hi Thần lạnh nhạt đáp lại.

“Nhà Dao Dao ở khu chung cư Trì Điển.” Tống Vân Khanh chán chường nói.

“Có phải em quên báo địa chỉ nhà cậu ấy cho. anh không? Sao anh không chịu hỏi em chứ?”

Mộ Hi Thần lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Trong. nhà có người giúp việc có thể chăm sóc cho cô ấy.

Tống Vân Khanh không kịp phản ứng lại anh có ý gì, xe đã dừng trước cổng nhà chính.

Thím Trương dẫn theo hai người giúp việc bước ra.

Mộ Hi Thần bước xuống xe, ra lệnh cho thím Trương: “Mang vị tiểu thư ngồi ở hàng ghế sau xuống, để cô ấy nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách ở lầu hai. Ngày mai gọi Tiểu Lý đến rửa xe.”

Thím Trương vội vàng gật đầu.

Mở cửa xe, Sở Mạc Dao vẫn còn ngủ mê như chết.

Tống Vân Khanh bước lên giúp đỡ, lại bị Mộ Hi Thần xách về: “Có đến ba người kìa, ai mà không khỏe hơn em chứ?”

Cũng đúng, Tống Vân Khanh nhìn ba người hợp tác nâng xuống xe, hai người giúp việc đứng ở hai bên đỡ cô ấy đi vào trong nhà.

Tống Vân Khanh nhanh chóng theo sát phía sau: “Em đi tắm giúp cậu ấy.”

Thím Trương xoay người cười nói: Cô chủ đi nghỉ ngơi đi, cứ giao vị tiểu thư này cho tôi là được, lát nữa tôi sẽ gọi người nấu canh giải rượu cho cô ấy, để tránh cho ngày mai cô ấy thức dậy lại đau đầu.”

Thím Trương nghĩ rất chu đáo, Tống Vân Khanh biết ơn nói: “Cảm ơn thím Trương.”

Thím Trương cười hiển từ, nhanh chóng chạy đi.

Thím Trương rất thích cô gái này, vừa lễ phép lại ngoan ngoãn, lúc cô ngơ ngác cũng rất đáng yêu.

Bà ấy có thể nhận ra cậu chủ rất thích cô, bà ấy cũng coi như nhìn cậu chủ lớn lên, suốt bao năm qua, số lần cậu ấy cười còn không nhiều bằng hai ngày này.

Khi hai người đứng chung với nhau, có vẻ vô cùng xứng đôi.

Ông cụ vẫn luôn lo lắng cho cậu chủ, sợ cậu ấy suốt đời không kết hôn, bây giờ cuối cùng ông cụ cũng có thể yên tâm rồi

Cô gái này tốt hơn cô chủ nhà họ Diệp rất nhiều, bà ấy vốn còn lo rằng nếu sau này cậu chủ đi cưới cô chủ nhà họ Diệp, chỉ sợ cái nhà này sẽ giống như bên nhà c

Cũng may cô gái này xuất hiện, xem ra phải so sánh mới phát hiện được ai tốt ai xấu.

Mộ Hi Thần cúi người ngửi chính anh và Tống Vân Khanh, nhíu mày: “Đi tắm”

Tống Vân Khanh lui ra sau định trốn, lại bị Mộ Hi Thần ôm vào lòng, không cho cô né tránh.

Trở về phòng ngủ, Tống Vân Khanh vẫn không quá yên tâm, muốn đi xem Sở Mạc Dao.