Sau khi chạy trốn khỏi dinh thự của Âu Dương Đình, Lưu Linh liền chạy ngay đến bệnh viện lúc trước để lấy cái balo mà mình để quên. Lúc này, cô vẫn đang mặc bộ trang phục hầu gái nên thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác.
Đến bệnh viện, Lưu Linh chạy đến chỗ tiếp tân để hỏi thì bắt gặp một y tá. Đây là cô y tá đã định gọi điện thoại báo cảnh sát khi thấy Lưu Linh bị đưa đi. Cô y tá kia nhận ra Lưu Linh liền chạy đến hỏi han.- " Cô có phải là bệnh nhân tên Lưu Linh đúng không? " Nữ ý tá hỏi, ánh mắt có chút lo lắng.- " Vâng! Là tôi ạ! Lần trước.... " Lưu Linh đang định nói thì bị ngắt lời.- " Lần trước, có một đám người giang hồ, mặt mũi hầm hừ vào bắt cô đi, lúc đó cô vẫn đang hôn mê nên không biết gì. Sau khi chúng đưa cô đi, bệnh viện chúng tôi đã gọi báo cảnh sát nhưng họ lại lấy lý do này kia và không giải quyết vụ việc ...Cô hiện tại không sao chứ?!" Người y tá vừa nói vừa nhìn Lưu Linh, ánh mắt quan tâm, an ủi.- " Em không sao ạ! May là chạy thoát được. Nhưng mà chị có thể cho em hỏi cái balo mà lúc nhập viện em mang vào đâu không ạ??!" Lưu Linh nhẹ giọng trả lời.- " À, cái balo màu nâu phải không??! Chị đã cất nó ở tủ quần áo tại phòng thay đồ." Chị y tá trả lời.- " Vâng! Vậy bây giờ chị đưa em đi lấy được không ạ?? Hiện tại em đang rất cần đến nó!" Lưu Linh nhìn chị y tá, ánh mắt đầy hi vọng .- " Tất nhiên là được rồi. Mà,... em đựng gì trong đó mà nặng vậy?? Chị xách cái balo đó đến mỏi cả tay .." Chị y tá vừa dẫn Lưu Linh đến tủ để lấy đồ vừa hỏi.- " Chỉ là vài đồ em bán hàng thôi ấy ạ!!!" Lưu Linh nhìn chị y tá nói, miệng cười ngốc nghếch. Thực ra trong cái balo ấy ngoài sách vở để học tập thì còn có điện thoại, một bộ quần áo, vài bộ tóc giả, đồ makeup . Bởi vì món nợ Lưu Hà ( chị gái ) mà cô phải chạy trốn bọn đòi nợ bằng cách cải trang.Sau khi lấy được cái balo, kiểm tra đồ đạc bên trong, ngoại trừ cái điện thoại hết pin còn đâu những thứ khác đều vẫn như cũ. Trước khi rời khỏi bệnh viện, Lưu Linh cởi bỏ bộ nữ hầu ra, thay vào đó là cải trang thành một học sinh nam cấp 3.Tuy có chiều cao khiêm tốn, ngực hơi phẳng, gầy nhưng đó lại là lợi thế để cô cải trang thành nam nhân. Bước ra từ phòng thay đồ, không phải là Lưu Linh với bộ nữ hầu bánh bèo mà giờ là một cậu học sinh cấp 3 với ngoại hình dễ thương, cộng thêm chiếc kính cận càng làm cho người khác khó nhận ra hình dạng ban đầu của cô." Kế tiếp, mình phải đi đâu đây???" Lưu Linh bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện, nhìn lên trời xanh kia, nghĩ.