" Xin chào Lưu Linh, tôi là nhà báo Hoàng Tử Yên, tôi sẽ là người đặt câu hỏi đầu tiên với bạn. Vì chúng tôi đã đọc qua hồ sơ của bạn rồi nên bạn không cần phải giới thiệu bản thân. Chúng ta đi ngay vào câu hỏi đầu tiên, được chứ?" Hoàng Tử Yên vẻ mặt lạnh lùng nói.

~•~

" Tất nhiên là được ạ! " Lưu Linh dứt khoát trả lời, vẻ mặt không chút biến sắc, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng Tử Yên. Theo như thông tin đã tìm hiểu từ trước, Tử Yên đã làm nhà báo được 15 năm, vào nghề từ năm 20 tuổi. Phong cách làm việc chính xác, nhanh gọn, nghiêm túc. Chính vì những điều này nên khi trả lời câu hỏi của người này, phải dứt khoát, đánh đúng vào trọng tâm.

~•~

" Ok. Vậy câu hỏi của tôi là như sau: Bạn thấy nghề nhà báo cần những điều gì?" Hoàng Tử Yên vẫn gương mặt lạnh lùng hỏi.

~•~

" Vâng. Tôi xin trả lời câu hỏi của nhà báo Hoàng Tử Yên như sau: Nghề nhà báo vốn là một nghề nghiệp không phải đơn giản, nó là bao quát của nhiều ngành nghề khác, đòi hỏi người phóng viên phải có kiến thức vô cùng phong phú, có ngôn từ linh hoạt. Nghề nhà báo chính là nghề " vén màng " tội ác, đưa tội ác kia đến với mọi người qua ngôn ngữ báo chí. Tuy nhiên, có những nhà báo, làm việc hời hợt, không công tâm, dẫn đến thông tin sai lệch, vừa làm ảnh hưởng đến người mà họ nói đến vừa làm cho dư luận, xã hội có cách nhìn sai về người kia. Vì vậy để là một nhà báo tốt, trước tiên chúng ta phải có cái khách quan về mọi việc, trước khi đưa một thông tin nào đó phải đảm bảo độ chính xác về nguồn thông tin ấy.

~•~

Nó cũng giống như việc ta viết một bài văn nghị luận vậy, phải có luận điểm, luận cứ, dẫn chứng chính xác, rõ ràng. Luôn phải cập nhật thông tin nhanh chóng và đầy đủ, biết sàng lọc.... " Lưu Linh trình bày một cách lưu loát cách nghĩ của mình về câu hỏi của Hoàng Tử Yên.

~•~

Bỗng lúc này, người đàn ông ngồi chính giữa kia chắn ngang lời của cô, nói :

~•~

" Dừng lại! Cô không cần phải nói nữa! Ngay từ đầu chúng tôi đã muốn nhận cô vào làm việc tuy nhiên chúng tôi không muốn việc này được người khác biết ngoài 6 người chúng ta." Người đàn ông kia nói với giọng khá trầm, nghe rất êm tai nhưng cũng rất nghiêm túc.

~•~

" Ngài nói như vậy tức là tôi đã được nhận vào tòa soạn báo? " Lưu Linh chưa kịp tin, cô hỏi lại.

~•~

" Đúng vậy! Như cô thấy đấy, đây là căn phòng cách âm, không một camera, một cái máy ghi âm nào trong đây cả. Lý dó chúng tôi nhận cô là muốn cô trở thành một " người bí ẩn "."

~•~

Lúc này, người đàn ông kia lúc này mới quay ghế lại nhìn Lưu Linh, cả hai mặt đối mặt, mỗi người toát ra một khí chất khiến đối phương phải dè chừng.