" Lộp độp!....lộp độp!..." Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như khiến thời gian chậm lại. Ngoài trời, những tia nắng ban mai dần dần tỏa sáng khắp ngoại thành.
Trong bệnh viện, sự yên ắng, bình yên vẫn diễn ra như thường ngày nhưng bỗng từ một căn phòng ở phía cuối hành lang tầng 2 vang lên tiếng hét thất thanh, tiếng đập phá đồ đạc..Bảo vệ và các bác sĩ cẩn thận bước vào căn phòng, đó là phòng bệnh của Vương Tử Yên. Bà ta lao đến túm cổ áo một bác sĩ rồi nói :" Tiểu Hàn đâu rồi!!!?? Tiểu Hàn của tôi đâu ?? Các người dấu nó đi đâu rồi hả??.... Tôi van xin...."" Tôi cầu xin các người.... trả tiểu Hàn lại cho tôi....tôi cầu xin các người.... "Vương Tử Yên vừa quát to vào mặt người bác sỹ, nước mắt cứ thế tràn ra ngoài... Thực ra, từ đêm qua, người y tá trực đêm khi đi qua phòng bệnh của Vương Tử Yên đã thấy bà khi ngủ mà nước mắt vẫn tuôn dài trêи má, miệng liên tục lẩm bẩm tên tiểu Hàn... Người y tá này đã báo với bác sĩ nhưng họ định đợi khi Vương Tử Yên tỉnh dậy mới khám...Tình hình có chút nguy cấp, chứng kiến Tử Yên sự đau khổ của Tử Yên, một người bác sỹ đã chạy nhanh đến Khoa nhi để đưa tiểu Hàn đến bên Tử Yên... Tử Yên nhìn thấy con trai mình vẫn sống, khóe mắt ửng đỏ, tim đập loạn, đôi tay run run khi được bế tiểu Hàn vào lòng...Có lẽ sau vụ việc kia, Tử Yên đã nhận thấy rằng bản thân đã quá sai khi đổ mọi lỗi lầm lên đứa con trai bé bỏng của mình. Bà tự trách bản thân đã quá tàn nhẫn nhưng cũng hứa với chính mình sẽ không để con trai bà phải chịu bất cứ tổn thương nào...Những bác sỹ, y tá ở bệnh viện chứng kiến cảnh tượng này cũng cảm thấy vui thay. Nhiều người biết được hoàn cảnh của Tử Yên mà ra tay giúp đỡ, mua sữa và bánh cho tiểu Hàn...Sau một tuần nằm trong bệnh viện, hôm nay Tử Yên đưa tiểu Hàn về nhà.... Nhìn ngôi nhà trước mặt bà tự thấy bản thân đã quá vô tâm... Bà quyết tâm đi làm kiếm tiền bằng những công việc như rửa bát thuê, buôn bán ve chai, đồng nát ....Tất cả những gì bà làm chỉ vì một điều duy nhất, đó chính là để con trai bà có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc và đầy đủ như bao đứa trẻ khác...Bà chấp nhận đánh đổi tuổi xuân, sức khỏe của bản thân, bà hi vọng rằng khi tiểu Hàn lớn lên sẽ trở thành một công dân có ích, một con người tài giỏi... Nhờ sự chăm chỉ, làm lụng vất vả bà đã nuôi lớn tiểu Hàn ngày một cao lớn và thông minh. "Chốc lát mà đã đến lúc cho tiểu Hàn nhập học vào lớp 1 rồi.... Phải cố gắng làm việc mới được! " Tử Yên tự khích lệ bản thân...