Hàn Thẩm đột nhiên mở mắt ra làm Thi Nhi giật thót mình.

Cô vội vàng ngồi ngay ngắn lại, trố mắt ra nhìn anh.

Anh biết cả đấy, biết có người vừa mới hôn mình một cái, còn khen mình đẹp trai.

Định là sẽ nằm ngủ luôn để xem tiếp theo cô muốn làm gì, nhưng lại không nhịn được cười mà phải giả ngốc để trêu cô.

Ai mà ngờ, khuôn mặt của cô lúc đỏ mặt lại đáng yêu thế này cơ chứ?

"Haha! Vợ đỏ mặt kìa! Nhìn đáng yêu quá đi!"

Thi Nhi bị trêu, thẹn quá hóa giận cô liền nhăn nhó với anh.

"Cười cái gì mà cười? Vui lắm hả?"

Hàn Thẩm cười liên tục không ngừng, khoé môi cứ giật giật.

"Sao vợ lại đỏ mặt vậy? Dễ thương quá à! Haha!"

Thi Nhi bất lực nhìn.

Cái tội mê trai rồi đi hôn trộm người ta, đã vậy còn bị người ta chọc quê.

Biết là không được như trong những bộ truyện ngôn tình, nữ chính sau khi hôn trộm nam chính thì bị bắt gặp, rồi tình từ các kiểu.

Nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, biết làm sao được?

Cô hít thở một hơi, rồi lại nhìn anh nói.

"Ờ...!thì tôi hôn anh đấy! Nói vậy được chưa?"

Hàn Thẩm giả ngây thơ nhìn cô, chớp mắt long lanh.

"Hả? Em vừa hôn anh sao?"

Không nói nỗi với anh nữa, cô vội vàng đứng dậy, kéo cái chăn đang ở chỗ anh rồi gấp lại gọn gàng, đặt lên gối.

Cô định quay đi ra ngoài thì bị anh kéo tay lại, quyết hỏi cho bằng được.

"Vợ! Vợ chưa trả lời mà?"

"Em hôn anh thật hả? Có ngọt không?"

Thi Nhi khổ sở, quay lại nhìn anh cau có.

"Ngọt gì mà ngọt? Bỏ tay ra cho tôi đi giặt đồ!"

Gì vậy trời? Mình đúng là điên rồi mà? Thật sai lầm khi hôn cái tên ngốc này.

Ai mà biết anh ta đột nhiên bừng dậy chứ? Rốt cuộc anh ta có bị ngốc không vậy? Không.

Nhìn anh ta không ngốc chút nào, cứ bị khôn làm sao ấy, còn mình thì giống như bị lừa vậy.

Thi Nhi bất giác dừng tay lại ngay chỗ nắm đấm cửa, nhìn sang Hàn Thẩm rồi cau này hỏi anh

"Này Phó Hàn Thẩm! Anh rốt cuộc có bị ngốc không vậy?"

Một cơn gió lùa qua khe cửa sổ, thổi vào mái tóc đen bồng bềnh của Thi Nhi.

Anh đột nhiên tiến lại gần cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười, giọng nói trầm ấm, chậm rãi, thâm tình.

"Em đoán xem?"

Cô tròn mắt nhìn, cứ như bị mê hoặc bởi giọng nói này, khuôn mặt này và cử chỉ này.

Đây, là anh chồng ngốc sống cùng cô 1 năm qua đó sao? Vậy là cô bị lừa thật rồi à? Câu nói này, nghe sao mà mâu thuẫn quá.

Thi Nhi phát hoảng, cô chớp mắt liên tục rồi nhìn anh, ấp úng.

"Anh...!anh..."

Không lẽ...!Phó Hàn Thẩm thật sự đang giả ngốc sao?

Còn đang hoang mang không biết làm gì, thì Hàn Thẩm lại nhìn cô cười ngớ ngẩn rồi lại vỗ tay, lập tức dập luôn suy nghĩ vừa rồi của cô.

Hoá ra đây chỉ là một chút trò đùa của anh, muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào.

Nhưng có vẻ như, cô rất hoang mang nên anh mới không đùa nữa.

Đùa gì mà ác thật.

Anh cười cứ như cười vào mặt cô vậy.

"Haha! Nhìn em đáng yêu quá đi!"

Thi Nhi cạn lời, cô dặm chân quơ tay bỏ đi xuống lầu.

Nhà còn bao việc, cô cũng không có thời gian mà đứng ở đó nhìn anh cười nhạo mình.

Gom đồ đi giặt, mà trong đầu cô vẫn không thể nào loại bỏ được hình ảnh của Hàn Thẩm lúc đó.

Đầu óc cô bối rối, càng nghĩ thì lại càng cảm thấy mâu thuẫn làm sao.

Mình bị cái gì vậy trời? Chỉ là một khoảnh khắc nào đó...!anh ta như vậy thôi mà? Tại sao mình...

Lúc này, ở dưới lầu, lão gia và phu nhân đang ngồi nói chuyện với nhau.

Bà ta ngồi rót trà cho ông, từ tốn nói.

"Lão gia! Tôi thấy con nhỏ Thi Nhi này, không làm được tích sự gì cả, chi bằng đuổi nó đi rồi gọi đứa khác đến đi!"

Phó lão gia chậm rãi nhấp xong ngụm trà, liền đưa mắt nhìn bà ta.

"Không cần.

Con bé làm rất tốt.

Hàn Thẩm lại có vẻ rất thích con bé, nếu hai đứa nó có thể tiến triển rồi sinh một đứa con thì mọi chuyện sẽ ổn."

Cái gì? Lão gia bị là sao vậy? Muốn con nhỏ đó và thằng ngốc kia có con với nhau sao? Đó là chuyện không thể nào.

Con nhỏ kia dù có thiếu thốn tới đâu thì cũng thừa biết Phó Hàn Thẩm là tên ngốc.

Biết đâu chừng, mòi chài được một ít thì nó lại bỏ trốn? Nhưng...!nhìn nó và Phó Hàn Thẩm có vẻ rất thân mật, lỡ như...!lỡ như hai đứa nó có con thật, vậy chẳng phải sẽ đe doạ đến tiền đồ của Dĩ Văn sao?

Phó phu nhân cười gượng.

"Lão gia! Ông...!nôn nóng có cháu nội rồi sao?"

Phó lão gia chỉ im lặng mà cười, điều này càng làm bà ta bất an hơn nữa.

Bà ta bấu chặt tay vào váy, ánh mắt sắc lạnh như đang có một âm mưu gì.

Dù có như thế nào, tôi cũng nhất định phải để con trai tôi là nhất.

Phó Hàn Thẩm - Lục Thi Nhi, bọn mày đừng hòng làm hỏng việc của tao.