Tổng Tài Giả Ngốc Ai Là Sói

Chương 20: 20 Chung Giường Hay Lên Đường

Vấn đề nan giải nhất đối với Thi Nhi và Hàn Thẩm, không phải là việc anh giả ngốc làm nũng cô, cũng không phải là việc anh đang trong "trạng thái bị ngốc" nên cô phải cơm dâng nước rót, mà đó là việc chỗ ngủ.

Cả ngày hôm qua, vì không biết nên phân chia chỗ ngủ thế nào, mà cả hai đã thức suốt một đêm để suy nghĩ.

Hôm nay, Thi Nhi không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa, nếu không nhất định sẽ biến thành gấu trúc.

Vậy nên phải nói cho rõ ràng với Hàn Thẩm.

Đã là 8h tối.

Dĩ Văn sau khi về nhà cũng đã hỏi Phó lão gia xem mẹ mình cớ sao lại bị nhốt.

Nhưng ông chỉ nói rằng, đó là chuyện của bà ta, nếu bà ta tự biết lỗi thì sẽ nhận sai với ông.

Cậu ta gọi hỏi Lao Lệ Quyên, nhưng bà ta cũng ngại miệng mà không dám nói.

Thế là, chuyện này đành phải để hôm sau giải quyết.

"Chào chị!"

Thi Nhi vừa đi xuống lầu rót nước thì gặp Dĩ Văn.

Lúc này cậu ta mới thật sự nhìn kĩ khuôn mặt của cô, sau đó là vài giây ngẩn ra.

Cô cầm ly nước, nhìn sang cậu ta rồi cười nhẹ.

"Chào cậu."

Đây là Phó Dĩ Văn - em trai cùng cha khác mẹ với Phó Hàn Thẩm sao? Gia đình này, gen đúng là tốt thật.

Từ anh đến em đều đẹp như nhau vậy luôn.

Nếu như cái tên giả ngốc kia đẹp trai, ôn nhu, thì Dĩ Văn này lại đẹp theo kiểu năng động, trẻ trung ấy.

Hàn Thẩm đợi mãi mà vợ mình vẫn chưa lên, anh liền ngó đầu ra cửa xem sao.

Nhìn thấy Dĩ Văn đang đứng ở đó, còn cười nói với Thi Nhi, sắc mặt liền tối sầm lại.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Chung Thất.

Cậu ta lúc này vừa được nghỉ ngơi, chuẩn bị đặt lưng xuống giường thì đã bị réo.

"Dạ? Tôi nghe đây ạ!"

"Đến chỗ thiếu phu nhân đang đứng, bảo cô ấy mau chóng lên đây."

Chung Thất nuốt nước mắt vào trong, vội vàng đứng dậy xỏ dép vào.

Vừa định ngắt máy thì Hàn Thẩm lại bảo.

"Còn nữa! Mang luôn bình nước lên phòng của tôi."

Cậu ta vừa định hé môi hỏi lý do thì anh đã ngắt máy.

Đi đến chỗ gần cầu thang, thấy Thi Nhi và Dĩ Văn đang nói chuyện với nhau, Chung Thất liền hiểu ra hành động kì lạ của Hàn Thẩm.

Cậu ta thở dài một hơi, đi đến chào bọn họ rồi nhấc bình nước lên.

Thi Nhi nhìn mà khó hiểu, cô hỏi.

"Cậu mang bình nước đi đâu vậy?"

"Tôi sợ thiếu gia rót nước không tiện nên mang lên phòng giúp cậu ấy."

Đi lướt ngang qua Dĩ Văn rồi dừng lại ở chỗ cô, Chung Thất không quên ghé vào tai mà nói khẽ.

"Thiếu gia gọi cô lên lầu."

Không hiểu sao, đột nhiên Thi Nhi lại cảm thấy ớn lạnh giống như có ai đang nhìn mình.

Lúc cô lên phòng thì Chung Thất cũng vừa đi ra, còn nhướn mày nhăn mặt trông khó hiểu lắm.

Bước vào thì thấy Hàn Thẩm đang ngồi ở trên giường, cô cũng chưa nhận ra điểm gì bất thường.

Đưa ly nước ra trước mặt, cô thờ ơ bảo.

"Nước đấy! Uống đi!"

Anh nhìn cô mà sắc mặt tối sầm.

"Em rót nước gì lâu vậy?"

Thi Nhi thở dài, đặt ly nước ở bàn bênn cạnh rồi trả lời cho có lệ.

"Thì tôi gặp Dĩ Văn nên nói chuyện chào hỏi một chút."

Đang lơ mơ nhìn đi đâu đó thì Hàn Thẩm đột nhiên đứng bật dậy.

Anh lao đến như một cơn gió rồi áp Thi Nhi vào tường.

Dù là như vậy, bàn tay anh vẫn nhanh như chớp luồng ra sau đỡ lấy gáy của cô.

Chưa kịp hoàng hồn nên mặt cô vẫn còn tái mép.

Nhiều lúc cô cũng không biết mình đang sống chung với người hay là một vị thần "kinh" nào đó nữa.

Nhìn cô càng lúc càng gần, đến nỗi anh thấy mình trong đôi mắt ấy.

Anh hỏi.

"Ai cho em chào hỏi cậu ta?"

"Tôi thích."

Thi Nhi nói xong liền vội quay mặt đi chỗ khác, cô cứ như đang bị anh kìm hãm vậy, không biết chạy đường nào.

Anh đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ kia, giọng trầm trầm.

"Có thích thì cũng chỉ được thích tôi thôi.

Hơn nữa em là vợ tôi, tôi không thích em nói chuyện với người đàn ông khác."

Cô "xì" một cái, nhìn anh hỏi.

"Kể cả cha anh à?"

"Phải! Dù có là ông ta hay là Chung Thất đi mữa thì cũng nên hạn chế ở mức tối thiểu.

Còn Phó Dĩ Văn thì không."

Nói rồi, anh chậm rãi buông tay, quay lưng đi về phía giường.

Anh ném bớt gấu bông sang bên bàn, cất luôn cả cái gối ôm vào trong tủ rồi bảo.

"Qua đây! Đi ngủ thôi."

Thi Nhi nhìn Hàn Thẩm từ đầu đến cuối mà cạn lời.

Là anh đang ghen nên mới như vậy sao? Cô còn chưa kịp phản ứng với não bộ của mình thì anh đã ra tay làm hết mọi việc rồi, đến bình nước cũng mang tận lên phòng, vì không muốn cô gặp Phó Dĩ Văn.

Lúc này chắc là cô đang thầm mong anh mau mau bị ngốc đi, ngốc tới mất nhận thức luôn để cô còn có dịp mà "tra tấn" lại.

Cái tên này, tính chiếm hữu cao vậy sao trời?

Đưa mắt nhìn, thấy Thi Nhi cứ đứng ở cửa mà lườm liếc, Hàn Thẩm cười nhẹ hỏi.

"Bây giờ em muốn chung giường hay là lên đường?"

"Lên đường là sao?"

Cô nhìn anh khó hiểu.

Không lẽ anh định hành hung cô? Hay là anh định giở trò sàm sỡ? Nếu không thì anh đâu đột nhiên mà dọn giường trống trải như thế được? Thi Nhi cảm thấy bất an rồi, cô lắp ba lắp bắp nói.

"Tôi...!tôi muốn ngủ riêng."

Anh biết ngay thế nào cô cũng sẽ như thế, vậy nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì.

Ngày trước khi chưa biết anh giả ngốc, cô còn miễn cưỡng ngủ chung giường với anh rồi ngăn cách bằng gối ôm.

Vì anh hay mơ ngủ nên cô phải thường xuyên dỗ dành.

Bây giờ thì khác, một chàng trai hoàn toàn tỉnh táo và còn có chút bất thường này muốn ngủ cùng, cô đương nhiên không chấp nhận.

Hàn Thẩm bước đến gần, nhìn cô nói.

"Tôi cho em hai lựa chọn.

Hoặc là nằm trên giường ngủ cùng tôi, hoặc là tôi nằm trên người của em! Em chọn đi!"

Thi Nhi ngơ ngác một hồi, sau đó liền bình tĩnh mà đáp.

"Tôi chọn lựa chọn thứ ba."

"Là gì?"

"Đạp anh xuống giường, một mình tôi sẽ độc chiếm nó."