"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Vợ con đâu?"

Hàn Thẩm đưa đôi mắt long lanh đầy kì vọng, nhìn người đàn bà mà mình gọi là mẹ kia đầy trìu mến.

Anh bị ngốc, nghe nói là từ sau khi biến cố lớn xảy ra với cuộc đời của anh và gia đình.

Người ta từng truyền tai nhau rằng, do anh đã tận mắt nhìn thấy cha mình giết chết mẹ mình, vậy nên mới trở nên khờ khạo thế này.

Lúc đó, Hàn Thẩm mới có 11 tuổi, vậy nên đã rất sốc và không thể nào vượt qua khỏi.

Rồi khi mẹ anh mất được hai năm, cha anh lại lấy thêm vợ, và người mà anh gọi là mẹ đây chính là mẹ kế của mình.

Phó phu nhân lườm anh một cái lạnh nhạt, nói xong liền bỏ lên lầu.

"Vợ mày thì tự mày đi tìm, hỏi tao làm gì?"

Dù đã 25 tuổi rồi, nhưng Hàn Thẩm vẫn cứ ngây ngô khù khờ như thế.

Anh giống như một đứa trẻ lên 5 vậy, không biết lo chuyện gia đình hay sự nghiệp gì cả.

Một năm trước, cha anh đã chọn về cho anh một cô vợ, nói là vợ nhưng cũng giống như là một người ở gần để chăm sóc.

Cô tên là Thi Nhi, là một cô gái có gia cảnh bình thường như bao người, không được nhà cao cửa rộng như anh.

Không những vậy, cô còn phải nuôi một người cha nghiện cờ bạc, hoàn cảnh khá là phức tạp.

"Vợ ơi! Vợ ơi!"

Thi Nhi từ trong bếp chạy ra, quần áo thì không được gọn gàng, mặt mũi còn nhem nhuốc.

"Đây! Đây!"

"Vợ ơi! Anh đói rồi! Anh muốn ăn!"

Cô là người khá lạnh lùng và khó chịu.

Ngày trước, khi chấp nhận bước vào Phó gia, cô chỉ muốn mình có thật nhiều tiền để lo cho bản thân và trả nợ cho người cha tệ bạc kia.

Nhưng ai mà ngờ, chăm chồng khờ lại khó khăn và vất vả như vậy.

Hàn Thẩm cứ bám theo cô suốt, hầu như không để cô có không gian riêng tư.

"Ăn gì giờ này? Tôi còn đang nấu mà?"

Thi Nhi khó chịu nói.

Anh bước đến gần cô, nhìn cô ngây ngốc, rồi lại cười cười làm cô khó hiểu.

"Cười gì vậy?"

"Mặt của vợ dính lọ kìa! Hihi!"

Hàn Thẩm vừa nói vừa cười, rồi chỉ tay vào mặt cô.

Thi Nhi ngây ra, vội đưa tay lên mặt muốn xem mặt mình bị dính lọ ở chỗ nào.

Cô còn đang nghĩ, người ngốc như anh thì không biết gì, chắc là lại trêu mình.

Cô nhìn anh nghi hoặc.

"Ở đâu? Anh đang trêu tôi à?"

"Ở đây này!"

Hàn Thẩm bước đến gần Thi Nhi, đứng ở khoảng cách thật gần.

Bàn tay anh cứ như lướt qua khuôn mặt cô rồi khẽ chạm vào nó.

Những đầu ngón tay thon dài chạm vào gò má, vuốt nhẹ một cái.

Thi Nhi ngây người ra, cảm giác ấy thật là khác lạ.

Cô ngước mắt lên nhìn, chàng trai khờ khạo ngày nào trong giây phút này cứ như là một người khác, cao lớn lạnh lùng.

Đây...

Thi Nhi đã từng có suy nghĩ, nếu như Hàn Thẩm mà không bị ngốc, thì sẽ ngầu biết bao nhiêu.

Khuôn mặt anh đẹp đến hoàn hảo, từ sóng mũi cho đến đường vân trung, rồi cả góc cạnh, cứ như sinh ra là dành cho anh.

Mái tóc nâu nâu màu hạt dẻ, đôi môi có đường cong thanh tú.

Nhất là mỗi khi anh cười mỉm, thật mê hoặc lòng người.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu anh mà không ngốc giống như bây giờ, thì Thi Nhi đã không có cơ hội để vào đây kiếm tiền.

Khoảnh khắc đó, cô đã tự tưởng tượng anh là một chàng trai lạnh lùng nhưng ấm áp, đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt của mình, nở một nụ cười mỉm.

Rồi bỗng nhiên, những thứ đó đều tan biến đi khi anh lại bật cười ngốc nghếch.

"Nhìn vợ...!dễ thương quá đi!"

Hàn Thẩm vừa nói vừa xoa nắn gò má của Thi Nhi, vừa làm cô bực thêm mà còn làm cô vô cùng khó chịu.

Cô đẩy tay anh ra, nhăn mặt.

"Đủ rồi đấy! Anh có thể bớt ngốc đi một chút được không vậy?"

Anh mím môi, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cô.

"Anh có ngốc đâu? Em mới ngốc đấy!"

Thi Nhi nhìn bộ dạng bây giờ của anh rồi "xì" một cái.

"Ai ngốc? Anh ngốc thì có đấy!"

Cô nói xong rồi quay lưng bỏ đi.

Việc nhà còn đăng đăng đê đê, cô cũng không có thời gian đâu mà đứng đây nói chuyện với ông chồng ngốc này.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Hàn Thẩm đột nhiên hé môi cười, nụ cười mà cô vẫn luôn mong rằng mình sẽ được nhìn thấy.

"Tôi đã bảo...!em mới là đồ ngốc rồi mà?"