Tề Khng Vũ sợ rằng sẽ kinh động đến Tề Trác Phong, nên mới chủ động đến bệnh viện Vạn Thành để tìm Mộng Tịch.

Đã hơn một tuần trôi qua, hắn bận bịu điều tra kẻ đứng sau vụ bắt cóc nhưng vẫn chưa thu lại kết quả gì.

Một kẻ dám bỡn cợt với hắn, ắt phải trả cái giá thật đắt!

“Cô ta có thai sao?”

“Phải, cô ấy đang mang thai.”

Giữa hành lang bệnh viện, hai người đàn ông với gương mặt góc cạnh đang đứng đối diện nhau.

Tề Khang Vũ khi nghe tin vợ của mình có thai lại dửng dưng quá đổi, đến mức không thể tìm thấy chút bất ngờ hay nét mừng trên cơ mặt cứng đờ của hắn.

Ngược lại, Dương Nghiêm lòng lại sôi sục ngùn ngụt, anh chỉ hận không đủ dũng khí mà trực tiếp đấm thẳng vào mặt tên đàn ông máu lạnh kia.

“Tôi biết rồi.

Cảm ơn anh, bác sĩ Dương.”

Dù đã gặp mặt qua mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau.

Bản thân mỗi người đều có sự cẩn trọng với đối phương, nên càng làm không khí của cuộc trò chuyện thêm bội phần căng thẳng.

Dương Nghiêm cố nén sự bực tức trong lòng, anh đến chào cũng không thèm, thẳng thừng quay người bỏ đi khỏi.

Tề Khang Vũ cười khẩy một cái, mắt hướng theo bóng lưng vị bác sĩ kia, điềm tĩnh quan sát.

Mãi một lúc sau, hắn mới bước vào trong phòng bệnh, nơi người con gái hắn vứt bỏ còn đang nằm thoi thóp.

“Chu Mộng Tịch, mạng cô cũng lớn thật.”

Hiện tại Mộng Tịch đã qua cơn nguy kịch và đang trong thời gian theo dõi phục hồi.

Thật may mắn khi đứa trẻ trong bụng cô vẫn giữ lại được và không có dấu hiệu chịu thương tổn nhiều.

Tề Khang Vũ chỉ muốn đến để xem qua cô còn sống hay đã chết, xác định được mục đích, hắn cũng không có tâm trạng mà nán lại.

“Mẹ…”

Tiếng nói thều thào của Mộng Tịch làm bước chân hắn khựng lại.

Tề Khang Vũ xoay người, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt người con gái đang nằm trên giường.

Hai hàng nước mắt khó nhọc chảy ra từ khóe mặt của cô, khiến cả người hắn đột nhiên nhói lên một cảm giác khó chịu.

“Mẹ…đừng chết.

Mẹ…con nhớ người.”

Cả người cô khẽ run lên, vầng trán thanh tú nhíu chặt lại, đầy khó nhọc.

Hai hàng mi dài chớp liên tục vài cái, rồi nặng nề mở ra.

Cổ họng Mộng Tịch khô khốc, gắng gượng phát ra thứ âm thanh khẩn khoản:

“Nước…cho tôi xin nước.”

Tề Khang Vũ vậy mà rót ngay nước cho cô.

Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, còn tốt bụng đỡ Mộng Tịch, giúp cô uống nước cho khỏi sặc.

Cô nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ dựa vào bờ vai người đàn ông bên cạnh, quyến luyến không rời.

“Khang Vũ…”

Mộng Tịch giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, cô không ngừng khóc nấc lên thành từng tiếng.

Bàn tay cô run rẩy, bám chặt lấy gấu áo vest của Tề Khang Vũ.

“Ở lại với em được không? Chỉ một lúc thôi…hức…”

Cô càng cố dùng sức níu chặt hắn hơn nữa.

Tề Khang Vũ không đẩy cô ra, hắn nhờ đến tiếng ‘mẹ’ khi nãy của cô, lòng chợt gợn lên chút sóng.

Tề Khang Vũ sống trên đời đã hai mươi tám năm trời, hắn không dám nhận mình là chính nhân quân tử gì.

Thậm chí, những việc bỉ ổi, vô liêm sỉ hắn làm không hề ít.

Trong những việc hắn từng làm, duy chỉ có vụ tai nạn của mẹ Mộng Tịch là khiến hắn lưu tâm nhất.

Nhớ lại năm đó, Tề Khang Vũ một mình lái xe, định sống chết cùng với Chu Bá Thành.

Đáng tiếc ngày hôm sinh nhật của Mộng Tịch, người lái chiếc xe kia đến điểm hẹn lại là mẹ cô.

Mẹ cô vì hắn mới chết, hắn lại thản nhiên tìm người chịu tội thay mà thoát nạn.

Thuở còn sống, bà ấy đối xử với Tề Khang Vũ vô cùng tốt, phải nói còn tốt hơn cả thái độ mẹ hắn đối với hắn.

Bà chết, hắn tự mình bịa ra muôn vàn lý do để trốn tránh cho tội ác của mình, nhưng vẫn không thể hết áy náy.

Năm nào Tề Khang Vũ cũng phải đến mộ bà mấy lần mới đổi lại được chút thanh thản…

Lòng hắn tựa một tảng bê tông vững trải, đột nhiên lại bị người khác dùng búa đập mạnh, hằn lên những vết nứt sâu lõm.

Bất giác hắn ôm Mộng Tịch vào lòng, bàn tay nắm hờ lấy tay cô, vụng về nói vài lời trấn an:

“Tôi ở đây…không sao, không sao cả…”

Nghĩ kỹ mọi chuyện, Tề Khang Vũ lần đầu tiên tự hỏi lòng mình rằng nếu hắn không hận cha Mộng Tịch, rồi hận sang cả cô vì mang trên mình dòng máu của ông ấy, thì bây giờ quan hệ giữa hai người có khác đi không?

Nhớ đến cái thai trong bụng cô, hắn lại trở nên do dự.

Một phần Tề Khang Vũ muốn đứa trẻ này sinh ra, để giải thoát cho tự do của hắn.

Một phần hắn lại muốn đứa trẻ này biến mất, để khỏi phải chịu nổi đau hắn từng chịu.

Bởi lẽ Tề Khang Vũ hiểu rõ một khi đứa trẻ này sinh ra, cuộc sống của nó sẽ là những chuỗi ngày bất hạnh trong bóng tối!

Trong giây phút này hắn lại bị giằng xé giữa chính cái âm mưu ấp ủ từ trước với chút lương tâm còn sót lại trong tận tâm tủy.

Hắn lại cười khẩy, tự khinh bỉ bản thân mình chưa đủ tàn nhẫn.

Phải rồi! Con người mang trong mình chứng rối loạn nhân cách như hắn, cư xử sao có thể bình thường được?

Người ta nói mỗi đứa trẻ đều là thiên thần, được thượng đế tạo ra để bồi đắp thêm tình cảm gia đình.

Còn với mẹ Tề Khang Vũ, hắn chính là hòn đá ngáng chân bà, là vết nhơ nhục nhất mà bà muốn xóa vẫn không xóa được.

Hắn có tội tình gì chứ? Có trách thì trách mẹ hắn, trách bà đã biến hắn từ một con người vô tội trở thành kẻ khát máu, tàn độc.

Tề Khang Vũ ôm lấy Mộng Tịch rất lâu, không ngừng suy nghĩ miên man về những chuyện đã qua.

Mãi cho đến khi cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn, Tề Khang Vũ mới để cô nắm xuống giường, rời khỏi.

“Xin lỗi, Chu Mộng Tịch.

Có trách thì trách cô là con gái nhà họ Chu…”.