Điều làm Mộng Tịch càng bất ngờ hơn khi nhìn về phía đối diện, Mễ Yến Thanh cũng bị trói hệt với tư thế của cô.

Trong đầu cô mới lóe lên một suy nghĩ duy nhất về động cơ của kẻ bắt cóc, chính là nhắm đến Tề Khang Vũ.

Bị trói ở tư thế này vốn không dễ chịu chút nào.

Mồ hôi tuôn dần trên khuôn mặt trắng nõn của Mộng Tịch, chảy xuống tận cổ và ngực, khiến cô ngứa ngáy vô cùng.

Hơn nữa, ở độ cao này nhìn xuống phía dưới đất, thêm mùi khắm của nước mắm xộc thẳng lên tận mũi càng làm cô xây xẩm mặt mày.

Đột nhiên một người đàn ông đeo mặt nạ sói bước từ bên trong ra.

Hắn đứng trên bậc cao ở giữa Mộng Tịch và Mễ Yến Thanh, tay chắp ở đằng sau lưng, bình thản quan sát tình hình xung quanh.

Cánh cửa gỗ từ xa đột nhiên mở toang ra, Tề Khang Vũ bước vào bên trong, dáng vẻ vô cùng gấp gáp.

Hắn nhìn quanh, liên tục gọi tên Mễ Yến Thanh.

“Yến Thanh.” Đôi mắt hắn hướng lên, nhìn về phía cô ta.

Tề Khang Vũ tiến lại gần hơn cái bậc cao nơi tên đeo mặt nạ sói đang đứng, nhưng lại bị hai tên đàn em của hắn chặn lại.

“Thả cô ấy ra.” Hắn gằn lên đầy giận dữ.

Người đàn ông kia cười lớn một cách ngạo nghễ.

Hắn hất mặt về phía Mộng Tịch, giọng đầy giễu cợt:

“Tề Khang Vũ, mày nhìn xem ở đằng kia còn có ai nữa kìa.”

Hắn hướng mắt theo người đàn ông kia, vừa hay Mộng Tịch ngẩng mặt lên.

Trán Tề Khang Vũ hơi nhăn lại, bàn tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm.

“Chu Mộng Tịch.

Sao cô ta cũng ở đây?”

Tên đàn ông đeo mặt nạ kia bình thản vỗ tay thành từng tiếng.

Hắn ung dung ngồi lên chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn, chân vắt chéo lại.

“Tề thiếu gia, có muốn chơi với tụi này một trò chơi không?

“Tụi mày muốn bao nhiêu tiền?” Tề Khang Vũ hỏi lại.

Mặt mày hắn trở nên thiếu kiên nhẫn.

“Không không.

Cái tao cần không phải là tiền, mà là sự lựa chọn của mày.

Để xem đứng trước vợ mày và cô tình nhân bé nhỏ kia, mày sẽ chọn ai?”

Tề Khang Vũ nhìn người đàn ông đầy nghi hoặc.

Kẻ biết được mối quan hệ phức tạp này của hắn, quả thật không nhiều.

Tên đàn ông đeo chiếc mặt nạ người sói kia chắc chắn phải là người quen, hơn nữa phải có tư thù sâu đậm với hắn nên mới nghĩ ra cái trò đê hèn như vậy.

Chỉ là hắn ta dùng máy đổi giọng, nhất thời Tề Khang Vũ không đoán ra được là kẻ nào.

Nhưng tên đàn ông thật sự nghĩ Tề Khang Vũ sẽ quan tâm đến sống chết của Mộng Tịch sao?

“Thả Yến Thanh ra.

Mày muốn gì cứ nói, tao sẽ đáp ứng.”

Mễ Yến Thanh ngước lên nhìn hắn.

Phải nói cô ta đang sướng điên đến độ nhảy múa ở trong lòng.

Cái bẫy này do cô và Lâm Viện tạo nên, nhằm thử lòng của Tề Khang Vũ.

Lúc sinh tử, Mộng Tịch vẫn chẳng là cái thá gì với Tề Khang Vũ.

Điều này có thể cho thấy Mễ Yến Thanh càng có nhiều cơ hội bước đến vị trí bà Tề hơn.

“Chọn ai là quyết định của mày thôi.

Tao không quan tâm.”

Tên đầu đàn nhổm người dậy, ném cho Tề Khang Vũ chiếc điều khiển đang cầm trên tay.

Hắn tựa người vào lan can, người đổ dồn về phía trước, tựa như chiêm ngưỡng trò vui sắp sửa diễn ra.

“Trên cần điều khiển có một nút kích hoạt màu trắng.

Chỉ cần nhấn nút, sau đó kéo cần về vị trí nhất định, ròng rọc sẽ chuyển động về phía đó.

Người bên phía cần được gạt sang sẽ được hạ an toàn xuống đất, bên còn lại dây sẽ đứt và rơi thẳng xuống bể nước bên dưới.”

Một trong số hai tên bịt mặt ở dưới giải thích cho Tề Khang Vũ cách vận hành của hệ thống ròng rọc này.

Quy tắc của trò chơi này chính là ‘Lựa chọn – Không thỏa hiệp’.

Vứt bên nào, cứu bên nào, đều tự bản thân hắn quyết định.

Người đàn ông đeo mặt nạ sói búng tay ra lệnh, tên bịt mặt còn lại nhanh chóng bấm công tắc đỏ ở chỗ vận hành.

Màn hình sáng lên, với thời gian đếm ngược là sáu mươi giây để Tề Khang Vũ thêm thời gian suy nghĩ.

“Nếu trong sáu mươi giây mày không nhấn nút nào cả, hệ thống sẽ tự động cắt dây.

Đến lúc đó cả hai người phụ nữ của người, chẳng ai thoát khỏi biển nước kia đâu.”

“Nhắc nhở nhẹ mày lần cuối, màu xanh là phía Mễ Yến Thanh, màu vàng là Chu Mộng Tịch.” Hắn nói thêm.

Mộng Tịch loáng thoáng nghe được lời tên đàn ông kia nói, cô khẽ rùng nhẹ mình.

Từng sợi lông tơ trên cánh tay đang nhảy dựng lên, cứng ngắc.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh phải trầm mình trong biển nước mắm mặn chát, thối hoắc kia cũng khiến cô sởn hết da óc.

Cô không dám nhìn xuống dưới, chỉ nhắm nghiền đôi mắt lại, tim đập nhanh bình bịch.

“Còn ba mươi giây…” Tên đeo mặt nạ tốt ý nhắc nhở.

Mễ Yên Thanh vẫn hồi hộp chờ đợi, nhưng cô ta không cần lo lắng giống Mộng Tịch.

Nếu bên bồn nước của cô là nước mắm nguyên chất, thì bên của Yến Thanh chỉ là bồn nước lạnh pha chút phẩm màu.

Chẳng may cô ta là người xui xẻo rơi xuống đó thật, cũng không đến mức thê thảm như Mộng Tịch.

“Cạnh…cạch…cạch…” Ròng rọc bắt đầu chuyển động, tạo nên một loạt tiếng động liên tiếp vang dội trong nhà kho ngột ngạt.

“Mộng Tịch.” Tiếng hét thất thanh vọng đến từ cánh cửa nhà kho.

Tiếng còi cảnh sát rú liên hồi ở bên ngoài, khiến ở bên trong càng bên hoảng loạn.

Dương Nghiêm chính là người báo cảnh sát.

Khoảnh khắc anh chạy đến cửa chính là lúc Mộng Tịch rơi xuống bồn nước lớn kia.

Anh không một chút suy nghĩ mà trèo lên chiếc thang dây ở đó, nhảy thẳng vào trong bồn nước mắm tanh nồng để cứu cô.

Ở phía bên kia, Tề Khang Vũ chạy về phía Mễ Yến Thanh, liền bị hai kẻ bịt mặt chặn lại.

Tên đeo mặt nạ thấy mọi chuyện không ổn, bèn khống chế Mễ Yến Thanh hòng tẩu thoát.

“Yến Thanh, Yến Thanh.”

Tên đeo mặt nạ dẫn Mễ Yến Thanh ra bên ngoài, ra lệnh cho cảnh sát không được manh động.

Nếu không, hắn sẽ bắn chết người con gái này.

Mễ Yến Thanh phối hợp chặt chẽ với tên kia.

Cô ta ép sát vào người hắn, tạo ra một lá chắn hộ mệnh hoàn hảo, khiến cảnh sát bị dồn vào thế bí.

Đợi đến lúc kẻ đeo mặt nạ ngồi được vào trong xe, hắn giữ chặt Mễ Yến Thanh trong lòng, một tay lái xe, một tay cầm súng khống chế.

Xe của cảnh sát nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia.

Một đội ở lại hiện trường, bắt giữ hai kẻ đồng phạm và lấy lời khai của nhân chứng.

Đến khi Dương Nghiêm cứu Mộng Tịch ra khỏi bể nước, cô đã mất ý thức hoàn toàn.

Cả hai người nằm nhoài ra sàn, nhầy nhụa, nhơm nhớp.

Đội cấp cứu nhanh chóng ập vào ngay sau đó, đem hai người họ đến thẳng bệnh viện.

.