Mười giờ sáng, chuyến bay từ Mỹ đáp xuống sân bay quốc tế Tây Nam.

Mộng Tịch đã chờ sẵn ở sảnh lớn, trông ngóng bóng dáng của Chu Bá Thành.

Vừa nhìn thấy ông, cô đã đi nhanh lại, ôm chặt một cái đầy quyến luyến.

Nụ cười tươi làm lộ ra vài nếp nhăn trên khóe mắt, cùng với mái tóc điểm bạc của Chu Bá Thành, càng làm cho Mộng Tịch cảm thấy chạnh lòng, nghĩ ngợi mình là đứa con gái vô dụng, vốn chưa làm được gì cho cha.

“Cha, con nhớ người quá.”

Hai cha con vừa nắm tay nhau vừa đi ra chỗ tài xế đã chờ sẵn.

Hành lý của Chu Bá Thành được mang về Chu gia, còn ông cùng Mộng Tịch đến thẳng Tề gia dùng bữa, theo lời mời của Tề Trác Phong.

Xe dừng lại trước dinh thự lớn, cô cùng cha vừa bước ra đã thấy Tề Trác Phong và Thẩm Lan chờ sẵn để đón tiếp, mặt mày niềm nở.

Càng bất ngờ hơn, Tề Khang Vũ lúc này cũng bước từ trong nhà ra, cúi đầu chào cha cô.

Cô vốn tưởng hắn ở công ty, thật không ngờ lại đang ở Tề gia mà chờ hai cha con Mộng Tịch từ sân bay về.

“Khang Vũ bận rộn không thể đi đón ông từ sân bay.

Thằng bé mới tranh thủ sắp xếp công việc đã chạy về đây ngay, mong ông đựng để bụng.” Tề Trác Phong nhẹ giọng.

“Người trẻ bận rộn là điều đáng khen, tôi đâu phải là người nhỏ nhen mà chấp nhất mấy chuyện đó.”

Chu Bá Thành cười lớn thành tiếng rồi cùng mọi người đi vào bên trong.

Phòng bếp hôm nay chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, toàn là cao lương mỹ vị để đón tiếp Chu Bá Thành.

Mọi người ngồi trên chiếc bàn lớn, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.

Mộng Tịch thi thoảng cũng góp chuyện vài câu, còn Tề Khang Vũ thì im lịm.

Xong xuôi, Thẩm Tình không còn đủ kiên nhẫn ngồi lại mà về phòng.

Mọi người còn lại không hề nghỉ ngơi mà lên trên phòng khách uống trà, bàn chuyện công việc.

Tiến triển về việc xác nhập Chu thị với Tề thị gặp chút trục trặc, kéo dài hơn dự định.

Chu Bá Thành lần này về nước, là muốn thảo luận trước dự án đầu tư mà Tề Trác Phong đã bàn bạc với ông trước hôn lễ, cốt là để ông ta hiểu rõ thành ý của ông.

Chu Bá Thành lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hiểu rõ thế nào là chữ tín.

Hơn nữa, nếu dự án đầu tư kia thành công, lợi nhuận ông thu về cũng không nhỏ.

Suy tính kỹ càng, cân nhắc cục diện, Chu Bá Thành quyết định bỏ ra một nguồn vốn lớn vào dự án mà Tề thị đang theo đuổi.

Ông ký kết hợp đồng chuyển nhượng vốn lưu động cho Tề Trác Phong, để ông ta có thể ở trong nước mà xoay sở tình hình trước.

Đến chiều, Tề Khang Vũ lấy cớ bận mà trở về công ty.

Chu Bá Thành muốn xem chỗ ở của Mộng Tịch thế nào, nên cùng cô trở về biệt thự.

“Cha, lần này người về còn phải đi nữa sao?”

“Đúng vậy, lần này ta trở về nước ba ngày, trước là để thăm con, sau là để thỏa thuận hợp đồng làm ăn, làm yên lòng Tề Trác Phong.

Con xem, ông ta là người đặt lợi ích làm ăn lên hàng đầu, cha phải tỏ chút lòng để người ta không làm khó con gái ta chứ.”

Mộng Tịch dựa vào vai cha mình, trong lòng thấy biết ơn ông vô cùng.

Để cô có thể được gả cho Tề Khang Vũ, ông đã phải nhận phần thiệt về mình không biết bao nhiêu lần.

Bản thân Chu Bá Thành hiểu rõ mọi việc đều có rủi ro của nó, song ông vẫn lựa chọn con đường mạo hiểm này.

Suy cho cùng, tiền tài và danh vọng cũng không thể so bì với hạnh phúc của con gái ông được.

Hai người say mê nói chuyện với nhau, chẳng để ý xe đã về đến cổng biệt thự từ lúc nào.

Mộng Tịch dẫn Chu Bá Thành đi tham quan vài chỗ trong biệt thự, khiến ông rất hài lòng.

Ít nhất nhà họ Tề cũng biết nguyên tắc ‘có qua có lại’ mà không bạc đãi con gái ông.

Mộng Tịch nói muốn cho Chu Bá Thành xem một thứ, thế là ông liền theo cô đến phòng ngủ.

Bước vào trong, ấn tượng ban đầu của ông đặt ngay lên khung ảnh cưới lớn của hai vợ chồng cô.

Chu Bá Thành gật gù, tâm trạng càng thêm khoan khoái.

“Con gái của ta mặc áo cưới đúng là thật đẹp.”

Cô theo ánh mắt của ông ngước lên nhìn khung ảnh lớn, đôi mắt xoáy sâu vào khuôn mặt người đàn ông kia, lòng buồn man mác.

Mộng Tịch tự hỏi cha mình sẽ cảm thấy thế nào, nếu biết bức ảnh này cô chỉ mới treo lên đó vào sáng sớm hôm nay thôi chứ.

Bất chợt cô nhớ đến chuyện chính, liền đi đến ngăn kéo nhỏ, lấy ra chiếc hộp đựng trang sức bằng gỗ.

Cô cẩn thận mở ra, đem chuỗi ngọc xanh kia đưa cho cha mình.

“Cha, cha còn nhớ chuỗi ngọc này không?”

Chu Bá Thành sững người ra mất mấy giây mới có thể đón nhận chuỗi ngọc từ tay cô.

Sao ông có thể không nhận ra chuỗi ngọc này chứ? Cả tình yêu và sự nghiệp của ông đều gắn liền với nó, sâu sắc.

Bất giác, Chu Bá Thành nhớ đến người vợ đã khuất của mình, lòng chợt đau nhói.

Bà ấy không phải là người phụ nữ đầu tiên mà ông yêu, nhưng chắc chắn là người phụ nữ duy nhất chiếm trọn cả trái tim ông đến cuối đời.

“Thật không ngờ con có thể tìm lại được nó.”

Mộng Tịch khẽ mỉm cười, tay đặt nhẹ lên vai ông.

Cô biết rõ cha yêu mẹ mình đến nhường nào, vì thế mới cố gắng tìm lại chuỗi ngọc này, cũng xem như làm được chuyện gì đó an ủi tinh thần ông.

Ngày bà mất, ông trở nên u sầu hơn rất nhiều.

Mộng Tịch luôn ngưỡng mộ tình yêu bền bỉ của bọn họ, dù cho mẹ cô không còn nữa, nhưng ông vẫn chưa một lần quên đi bà.

Đáng tiếc, thứ tình cảm quý giá ấy có lẽ cả đời cô cũng không chạm đến được.

Nực cười thay, cô vẫn đang cố chấp yêu một người không yêu mình.

.