Khu y tế chuẩn bị đóng cửa, Vương Lĩnh bế Mộng Tịch ra ngoài, tiện thể tìm chỗ dễ nhìn để chờ Tề Khang Vũ.

Hắn vừa đi được ba, bốn bước, Tề Khang Vũ đã xuất hiện trước tầm nhìn của hai người.

Tề Khang Vũ tiến dần đến chỗ Vương Lĩnh và cô.

Trong chốc lát, hai người đàn ông đã đứng đối diện nhau, rất gần.

Mộng Tịch ngước mắt lên nhìn hắn, cô muốn tìm kiếm chút sự lo lắng trong đôi mắt lãnh đạm kia.

Nhưng mà, hình như cô trông chờ quá nhiều rồi!

Trái với khuôn mặt lạnh tanh không mang tí cảm xúc nào của Tề Khang Vũ, Vương Lĩnh lại rất giận.

Đôi mắt xoáy sâu vào khuôn mặt của người kia, cả hàm răng nghiến chặt lại, có thể nghe rõ thành từng tiếng.

“Để cô ấy xuống đi.” Tề Khang Vũ nhàn nhạt mở miệng.

“Cô ấy bị thương ở chân.

Nếu như anh đến bế cô ấy đi cũng không làm được, thì cút sang một bên đi.”

Vương Lĩnh lách sang một bên.

Trong lúc lửa giận đùng đùng, hắn muốn ôm luôn Mộng Tịch ra xe, đưa thẳng cô về nhà.

Nào ngờ, Tề Khang Vũ giữ lấy tay chặt lấy tay hắn, cất giọng đều đều:

“Tôi bế cô ấy.”

Mộng Tịch như bị quay vòng giữa hai người đàn ông.

Cô không hiểu vì sao Vương Lĩnh lại có thái độ hiềm khích với Tề Khang Vũ như vậy, phải chăng hắn vẫn còn ghi nhớ chuyện ở bữa tiệc lần trước.

Tề Khang Vũ giơ tay, kiên nhẫn chờ Vương Lĩnh giao ra Mộng Tịch.

Không muốn thấy tình cảnh khó xử này, cô khẽ kéo nhẹ tay áo của người đàn ông đang bế mình, miệng lí nhí:

“Lĩnh, thả em xuống.”

Đợi đến khi Mộng Tịch đã yên vị trong vòng tay của Tề Khang Vũ, hắn liền quay đi người bỏ đi.

Hai người gọi taxi, về thẳng căn biệt thự.

Cảm xúc của Tề Khang Vũ biến hóa khó lường khiến cô không thể nào nắm bắt được.

Hắn hôm nay đột nhiên thay đổi, rõ là hành động quan tâm cô hơn nhưng thái độ vẫn lạnh băng như thường…

“Khang Vũ, lúc ở trong Vương Quốc Quỷ Ám, anh đã đi đâu vậy?”

“Tôi không biết, bị người ở khu trò chơi kéo đi thôi.

Đến khi đèn sáng trở lại thì không thấy cô nữa.”

Tề Khang Vũ đặt cô nằm trên giường, hắn vừa định quay đi thì Mộng Tịch giữ lại.

“Anh đừng đi có được không?”

Không biết là vì cớ gì, cô lại muốn giữ hắn lại.

Hiện tại, trong đầu Mộng Tịch vẫn còn rất mông lung, cảm xúc trong lòng cứ trào lên mãnh liệt, không sao kìm nén được.

Hai từ ‘vô sỉ’ không đủ để giữ tâm Mộng Tịch, cô cứ như mất hết lòng tự trọng mà níu kéo hắn lại.

Tề Khang Vũ vẫn giữ thái độ hờ hững.

Hắn gỡ tay cô ra, dứt khoát đi vào bên trong phòng tắm.

“Hôm nay cô mệt rồi, nên nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Ngày mai tôi có chuyện quan trọng muốn nói.”

Hắn vào bên trong phòng tắm, cởi bỏ đống quần áo nặng nề trên người rồi xả nước.

Tề Khang Vũ liên tục chà xát hai bàn tay, lộ rõ vẻ chán ghét trên khuôn mặt đanh thép.

Hắn dường như muốn gột rửa hết làn hơi phảng phất của Mộng Tịch đang lưu lại trên cơ thể hắn.

Đợi đến lúc hắn trở ra, Mộng Tịch đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắn với chiếc điện thoại trên bàn, ánh mắt khẽ nhíu lại khi nhìn thấy một tin nhắn lạ.

“Giở trò hèn hạ, có đáng mặt đàn ông không? Tránh xa Mộng Tịch ấy ra, đừng khiến cô ấy thêm tổn thương nữa.”

Tề Khang Vũ rít một hơi thật mạnh, tay bóp chặt chiếc điện thoại.

Hắn nhìn người con gái đang ngủ say trên giường, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

“Cô ta xứng đáng phải trải qua những chuyện đó không phải sao? Từng cảm giác tôi phải chịu đựng, đều muốn cô ta nếm qua thử.

Có trách, phải trách cô ta chọn nhầm người rồi.” Hắn thầm nghĩ.

……

Sáng hôm sau, Mộng Tịch tỉnh lại đã không thấy Tề Khang Vũ đâu.

Cả đêm dài, hai người cùng nằm trên chiếc giường, ngăn cách nhau bằng một chiếc gối ôm dài.

Đợi đến khi ăn sáng, Tề Khang Vũ mới mở lời, nhắc lại chuyện quan trọng định nói với cô ngày hôm qua.

“Chu Mộng Tịch, chuyện tôi không yêu cô là sự thật, mãi mãi vẫn là sự thật không thể thay đổi được.

Nhưng chúng ta đã tiến tới hôn nhân này vì lợi ích thương mại của cả hai bên, thì tôi cũng nên làm tròn bổn phận của mình.

Từ nay về sau, những chuyện gì liên quan đến nghĩa vụ một người chồng, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”

“Em hiểu rồi.”

Cô với hắn cứ thế, nói qua nói lại không quá ba câu.

Đến khi dùng xong bữa sáng cùng nhau một cách miễn cưỡng, Tề Khang Vũ chuẩn bị đi làm…

Mộng Tịch thấy cà vạt của hắn bị lệch, liền nhẹ nhàng đi đến sửa lại.

Hắn không phản đối, đứng im để cô tùy ý.

Xong xuôi, Tề Khang Vũ ra ngoài cổng, nơi Lâm Viện đã chờ sẵn.

Hôm nay, anh ta sẽ chở hắn đến Tề thị.

Tề Khang Vũ chán ghét lôi mạnh chiếc cà vạt vứt lên ghế xe.

Áo sộc xệch, hắn nhìn qua gương chỉnh cho phẳng phiu lại.

“Tề tổng, tôi vừa mới nhận được tin, ngày mai Chu Bá Thành sẽ về nước.”

Lâm Viện vừa dứt lời, ánh mắt đang khép hờ của Tề Khang Vũ liền mở to ra, trong đáy mắt ẩn sâu điều phiền nhiễu, toan tính.

“Ừ, tôi biết rồi.” Chỉ hờ hững thốt ra một câu nói, hắn đã thành công che giấu tâm tư phức tạp trước mặt của kẻ khác.

.