Giường trẻ em, chỉ rộng một mét rưỡi thôi.

Lúc đầu, hai người Hạ Tinh Thần và Đại Bạch nằm trên đó, cô cảm thấy không gian vẫn còn khá rộng.

Sau khi Bạch Dạ Kình nằm xuống, chỗ bên cạnh lập tức lõm xuống, cô thoáng chốc ngừng hô hấp, toàn thân cứng như đá.

Người đàn ông vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Vẫn là mùi bạc hà mát lạnh đó.

Hạ Tinh Thần cố gắng nằm ngang, Bạch Dạ Kình lại nghiêng người mới có thể miễn cưỡng nằm vừa chiếc giường này.

Cho nên hiện tại, vành tai của cô dán lên ngực người đàn ông.

Hai người từ trước tới nay chưa từng gần nhau đến thế.

Cô nghe rõ nhịp tim trầm ổn của anh.

Chỉ có nhịp tim của cô là đập lộn xộn cho nên rất sợ anh cũng nghe thấy rõ.

“Đại Bảo, mẹ vẫn chưa nói cho con biết, ngoại trừ ngủ cùng nhau thì cần phải làm gì mới có thể sinh ra em bé.” Đại Bạch vẫn còn tò mò hỏi.

Hạ Tinh Thần kích động muốn ném ngay vật nhỏ này ra ngoài.

“Mẹ không biết, đừng hỏi mẹ.”

“Sao mẹ lại không biết chứ, mẹ với ba đã sinh ra con mà.” Hạ Đại Bạch nhăn mặt, tỏ vẻ rất không thích thái độ qua loa của cô.

“Vậy con hỏi người ba tốt con là được rồi.” Hạ Tinh Thần lầm bầm xong, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh.

Thấy anh đang ngủ, gối đầu lên khuỷu tay.

Từ góc độ của cô nhìn qua chỉ có thể thấy chiếc cằm xinh đẹp của người đàn ông cùng với yết hầu vô cùng gợi cảm.

Thượng đế không hề công bằng, chẳng những cho người đàn ông này quyền lực vô thượng còn ban cho anh dung nhan hoàn mỹ, soái khí.

Tựa như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, anh động đậy, rủ mắt đối diện với tầm nhìn của cô.

Ánh mắt anh sâu xa: “Cô thực sự muốn tôi nói cho con biết?”

Ặc.

Hạ Tinh Thần đỏ bừng mặt, sao lại hỏi mình cơ chứ.

Cô ho nhẹ, vờ bình tĩnh: “Tùy anh, anh muốn nói thì nói thôi.

Dù sao tôi cũng chẳng biết gì.”

“Thật sự không biết hay giả vờ không biết?”

Giọng nói của anh hơi nhẹ, hơi thở nóng bỏng như lông chim vờn qua bên vành tai.

Đêm tối thế này, khoảng cách thế này, cả bầu không khí ám muội không nói nên lời.

Hàng mi của Hạ Tinh Thần rung kịch liệt, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.

“Ba ơi, vậy ba nói cho con biết đi.” Ánh mắt hiếu kỳ của Hạ Đại Bạch hướng sang người nào đó.

Hạ Tinh Thần cảm thấy chắc anh cũng sẽ nói dối cho qua nhưng không ngờ anh lại nghiêm túc đáp: “Cứ ngủ cùng nhau thế này thôi thì chưa đủ.”

“Vậy phải như thế nào ạ?”

“Phải hai người cùng ngủ, mới có khả năng sinh ra em bé.”

“...”

Hạ Tinh Thần đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Thế này có tính là phổ cập giáo dục giới tính không nhỉ, nhưng mà có phải quá sớm rồi không?

“Kiểu hai người là ba với Đại Bảo ấy ạ?” Hạ Đại Bạch mở to mắt lẩm bẩm, ngay lập tức lấy hai tay che mặt lại, cơ thể nhỏ nhắn chui tọt vào trong chăn.

Sau đó, giọng nói rầu rĩ truyền từ trong chăn ra.

“Hai người cứ coi như Đại Bảo không tồn tại nha, mau ngủ rồi sinh em bé đi ạ.”

Hạ Tinh Thần nhắm mắt lại, giả vờ ngủ ngay tức khắc.

Nói chung, đêm nay sắp bị thằng nhóc con này dồn chết rồi.

Có người đàn ông này nằm bên cạnh, Hạ Tinh Thần vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được.

Nhưng mà cơn buồn ngủ đã nhanh chóng ập đến.

Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng, cô đã quên mất bản thân đang trong tình thế gì.

Cô nghiêng người, chạm vào cơ thể người đàn ông nhưng lại cho rằng là Đại Bảo của cô, ngây thơ mỉm cười, duỗi tay ôm chặt lấy anh.

Gương mặt nhỏ dụi vào Đại Bạch giống như làm nũng.

Người đàn ông ngủ không sâu, khi bị ôm như thế đã lập tức tỉnh táo lại.

Anh rủ mắt, con ngươi thâm trầm hơn.

Cô ngủ rất sâu, khuôn mặt ngủ say rất hồn nhiên mang chút trẻ con.

Thật khó tưởng tượng, người phụ nữ như thế đã là mẹ của đứa nhóc bốn tuổi.

Cô lại dụi dụi trong lồng ngực anh, Bạch Dạ Kình nín thở, nhắm mắt: “Hạ Tinh Thần.”

Thấp giọng gọi cô một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô.

Dưới lớp áo, khung xương mảnh khảnh, thon gầy.

“Suỵt, Đại Bạch, không được ồn.” Cô nhắm mắt lẩm bẩm, ngón tay đặt lên cánh môi mềm mại của anh.

.

đam mỹ hài

Người phụ nữ này, cứ thế mà xem anh là con trai cô.

Quả thực cạn lời.

Ngón tay thon dài vân vê gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh nhẹ nhàng cúi xuống, “Hạ Tinh Thần, cô biết tôi là ai không?”

“Hạ Đại Bạch.” Hạ Tinh Thần cười ngây ngô, bỗng nhiên sáp lại gần, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Sự tiếp xúc mềm mại và ướt át đó khiến toàn thân Bạch Dạ Kình run nhẹ.

Chỉ cảm thấy giống như có luồng điện từ môi truyền đến, vỏn vẹn một giây ngắn ngủi, lập tức lan ra toàn thân.

Hô hấp của anh lập tức trở nên nặng nề, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa làm chuyện xấu lại mang gương mặt vô tội tiếp tục say giấc, một tay giữ cằm cô, một tay siết lấy cái eo mảnh khảnh của cô, kéo cô lại gần mình.

“Cô hôn tôi lần nữa thử xem.”

Anh thấp giọng cảnh cáo.

Giọng nói vừa ám muội lại gợi cảm, chứa đựng mối nguy hiểm chết người.

“Đại Bạch, con không ngoan gì cả.” Hạ Tinh Thần lầm bầm lại rướn người, cánh môi mềm mại dán lên môi người đàn ông.

Giống như ban nãy, hôn xong lập tức thu người lại, nhưng vừa mới di chuyển thì môi dưới bị cắn một cái.

Đau!

Cô cau mày, kinh ngạc mà tỉnh dậy.

Còn tưởng rằng là Đại Bạch nghịch ngợm nhưng vừa mở mắt thì ngũ quan nghiêm nghị của người đàn ông đã hiện ngay trước mắt mình.

Tất cả cảm giác buồn ngủ đều bị dọa biến mất tăm, tỉnh táo ngay tức khắc.

Không phải là Đại Bạch mà là ba của Đại Bạch.

Cho nên nói, người mà cô mơ mơ màng màng hôn hai lần vừa nãy cũng chính là ngài Tổng thống trước mặt.

Trái tim Hạ Tinh Thần khẽ than một tiếng, có cảm giác kích động muốn tán cho mình hai cái bạt tai.

“Còn muốn hôn không?” Xem dáng vẻ ảo não mà không biết làm thế nào của cô, cuối cùng người đàn ông khàn giọng nói lần nữa.

“Tôi...Tôi không cố ý.” Hạ Tinh Thần lắp bắp giải thích.

Lúc này mới đột nhiên phát hiện mình được anh ôm, cơ thể của anh và cô dán chặt vào nhau.

Hơn nữa, lúc hai người nói chuyện, môi vô cùng gần nhau, chỉ cần động đậy một chút là có thể chạm đến môi của đối phương.

Hô hấp của cô cũng căng thẳng theo, nhướn mắt nhìn anh, đối diện với đôi mắt của anh, thì lại vội vàng né tránh, sau cùng dừng lại trên môi người đàn ông.

Muốn lấy mạng mà.

Môi của anh sao lại gợi cảm đến thế.

Hơn nữa, vừa nãy mơ màng hôn lên, dường như cảm giác cũng rất ổn.

Trời ơi, lúc nào rồi mà cô còn nghĩ cái gì vậy?

Hạ Tinh Thần xấu hổ thay cho chính mình.

Bàn tay nóng bỏng trượt xuống, chạm vào cánh tay to lớn của người đàn ông muốn anh buông mình ra nhưng hai cánh tay người đàn ông lập tức giữ chặt, môi của anh đột nhiên ấn xuống môi cô.

Cơ thể mảnh mai của Hạ Tinh Thần run rẩy kịch liệt.

Một tiếng “Ong” vang lên, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình lúc này trống rỗng, bàn tay chạm vào cánh tay người đàn ông muốn đẩy tay anh ra lập tức mềm nhũn.

Giống như là sức lực toàn thân đều bị hút sạch, ngay cả ngón tay cũng đang run rẫy..