Tống Duy Nhất đang ở một bên ngồi im lặng quan sát ngài Tổng thống rồi lại quay qua nhìn cô nhưng lại khẽ siết chặt quân cờ đang cầm trong tay.

Phụ nữ luôn rất nhạy cảm.

“Thật sự không có chuyện gì sao?” Tống Duy Nhất hỏi Hạ Tinh Thần.

“Vâng, không có gì ạ.”

“Vậy cô tiếp tục bóc đi.

Ngài Tổng thống, chúng ta cũng tiếp tục đánh cờ đi.” Giọng nói của Tống Duy Nhất lúc nói với Bạch Dạ Kình vô cùng ngọt ngào.

Hạ Tinh Thần lặng lẽ liếc nhìn Bạch Dạ Kình một cái, nhưng ánh mắt anh kín đáo như bưng, nét mặt đầy vẻ cau có, hình như anh đang rất không vui.

Xem ra, thật sự là do mình đã lỗ mãng chọc giận đến anh thật rồi! Chỉ có điều chuyện này sao có thể trách cô được cơ chứ? Bình thường ngoài Đại Bạch ra cô cũng sẽ không tùy tiện bóc cua cho người khác đâu! Nếu như không phải vì để được gặp Đại Bạch nhiều hơn thì cô không bao giờ thèm quan tâm cô Tống này là ai cả.

Ngón tay đau.

Cho nên đối với cô mà nói, việc xử lý vỏ cua lúc này lại trở nên càng khó khăn hơn.

Bạch Dạ Kình ngước mắt lên liền nhìn thấy dáng vẻ vừa phiền não vừa oán giận của cô.

Ánh mắt trầm xuống, thế rồi anh buông quân cờ trong tay xuống và đi thẳng một mạch về phía Hạ Tinh Thần.

Lúc này Hạ Tinh Thần vẫn đang chuyên tâm xử lý vỏ cua nên cô chỉ cảm thấy có một bóng đen đang bao trùm xuống, bất thình lình cô ngẩng đầu lên thì phát hiện thân hình cao lớn của Bạch Dạ Kình đã đứng ngay trước mặt mình, trông giống như một ngọn núi lớn vậy.

“Tay, đưa đây tôi xem nào.”

Hạ Tinh Thần ngạc nhiên đến nỗi đứng ngây người ra đó, còn có chút không thể lấy lại được tinh thần.

Dường như anh không đủ kiên nhẫn, cho nên sau khi liếc nhìn cô một cái mặt anh không chút thay đổi nào đã trực tiếp kéo tay cô qua.

Cho đến khi ngón tay chạm vào đầu ngón tay anh, Hạ Tinh Thần mới đột nhiên hoàn hồn trở lại.

Đầu ngón tay cô run lên, trái tim cũng theo đó mà rung động.

“Không sao đâu.” Đột nhiên cô lại có chút căng thẳng, đến nỗi lông mi cũng run lẩy bẩy trông cứ giống như cánh bươm bướm vậy.

Giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Chỉ là bị cắt qua một chút mà thôi…”

“Chân tay vụng về.” So với sự căng thẳng của cô thì anh thản nhiên và bình tĩnh hơn nhiều.

Mặc dù trong giọng điệu là lời trách mắng nhưng ánh mắt anh nhìn cô dường như lại không hề có ý trách cô.

Ngón tay cô trắng như tuyết cộng thêm lúc này vết thương kia vẫn còn đang chảy máu cho nên có chút chói mắt.

Anh nói: “Đi ra ngoài để cho bác sĩ xử lý vết thương cho cô.

Cô Tống thích ăn cua thì nói quản gia cử một người khác vào đây.”

Như vậy có nghĩa là… Cô không cần bóc nữa?

Mọi nỗi oán hận từ trong đáy lòng Hạ Tinh Thần vừa rồi đã được quét sạch hoàn toàn, cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi rút tay từ trong tay anh về không để lại chút dấu vết.

Một lúc sau, đầu ngón tay cô giống như vẫn còn lưu lại độ ấm của anh, chậm rãi không tiêu tan.

Độ ấm đó cứ thế lan truyền từ đầu ngón tay đến ngực, đốt cháy trái tim cô…

Cô khe khẽ gật đầu chào Tống Duy Nhất rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Tống Duy Nhất nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hạ Tinh Thần, trong một khoảng thời gian dài cũng chưa từng dời đi.

Người phụ nữ này thực sự chỉ đơn giản là một người giúp việc thôi sao? Tại sao cô ta cứ luôn cảm thấy rằng có vẻ như ngài Tổng thống quan tâm đặc biệt đến cô như thế?

Hạ Tinh Thần đi ra ngoài hiên của căn phòng với một trái tim vẫn đang “thình thịch” nhảy loạn xạ.

Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên không hiểu sao lại cảm thấy vết thương kia cũng không còn đau nữa.

Chỉ có điều…

Vừa nãy ngài Tổng thống kiểm tra vết thương của cô ngay trước mặt phu nhân Tổng thống tương lai là quan tâm cô sao?

Trong nháy mắt cô lại ngượng ngùng bĩu môi, cảm thấy hình như mình đang tự mình đa tình thì phải.

Làm thế nào anh có thể quan tâm đến mình được cơ chứ? Chắc có lẽ là do chứng bệnh ưa sạch sẽ quá mức của anh gây ra! Ngón tay mình dính máu lại còn đi bóc vỏ cua nên chắc chắn anh sẽ không nuốt nổi đâu!

Hạ Tinh Thần cảm thấy lý do như vậy mới có thể nói thuận miệng được.

“Cô Hạ, tay cô bị thương rồi sao?” Lãnh Phi nhanh mắt, chỉ mới liếc mắt một cái thôi đã phát hiện ra vết thương trên ngón tay cô.

“Ừm, nhưng không sao đâu.” Cô vừa mỉm cười vừa lắc đầu.

Quản gia đưa tay ra và nói với giọng điệu khách sáo: “Cô Hạ, xin hãy đi theo tôi qua phía bên này để bác sĩ giúp cô xử lý vết thương.”

Hạ Tinh Thần gật đầu, vừa đi cùng ông quản gia vừa nói: “Ông cử một người khác vào trong đó phục vụ đi chứ tôi đây chân tay vụng về nên xử lý không được tốt.”

“Thật là thiệt thòi cho cô rồi.”

“Có gì đâu mà nói là thiệt thòi chứ! Một người là Tổng thống của chúng ta, còn một người là phu nhân tương lai của Tổng thống mà, tôi có thể giúp đỡ được đến đâu hay đến đấy vậy.”

Quản gia cười và nhìn cô một lúc lâu rồi mới vui mừng nói: “Nếu như cô có thể nghĩ được như thế này là tốt rồi, điều này chứng tỏ mắt nhìn của ngài Tổng thống rất tinh tường.

Lúc trước không hề chọn sai người.”

Cô biết rõ quản gia nói như vậy là có ý gì, nhếch khóe môi đáp lời: “Ông yên tâm đi, tôi sẽ không vì đứa nhỏ mà không biết trời cao đất rộng cho rằng mình có thể có gì đó với anh ta đâu.

Tôi biết rất rõ rằng thân phận của hai chúng tôi khác xa nhau mà.”

“Thực xin lỗi, cô Hạ, mong cô đừng trách tôi lắm miệng, tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.”

Hạ Tinh Thần không tiếp lời thêm nữa bởi vì cô biết rằng lời quản gia nói không sai, cô nên để tâm như nước lặng, không nên có những mơ mộng hão huyền không nên có.

Cả buổi chiều Hạ Tinh Thần đều ở trên lầu, không hề xuống dưới một lần nào nữa.

Cô đứng ở cửa sổ trên lầu cũng có thể nhìn thấy Bạch Dạ Kình vẫn luôn ở bên Tống Duy Nhất.

Trước hết là dẫn cô ta đi tham quan toàn bộ trang viên trong phủ Tổng thống, tiếp đến lại đưa cô ta đi đến nhà máy rượu.

Sau đó đi đến sân bóng và đánh gôn cùng với cô ta.

Hai người ở chung với nhau rất hoà thuận.

Cho dù chỉ đang đứng nhìn từ phía xa thôi nhưng cô cũng có thể cảm nhận được đó đúng là một bức tranh rất đẹp.

Chứng kiến cảnh tượng đó trong lòng Hạ Tinh Thần không khỏi không có chút lo lắng và phiền muộn.

Sau này trong nhà này có mẹ kế rồi không biết liệu Đại Bạch có phải chịu thiệt thòi gì hay không? Mà cô… Có thể sẽ phải chuyển ra ngoài bất cứ lúc nào!

Sau bữa tối, Bạch Dạ Kình tiễn cô Tống ra về.

Ngay sau đó, tài xế cũng chở Đại Bạch trở về.

Hạ Đại Bạch vừa bước vào đến cửa đã tức giận, ai nói chuyện cũng không để ý mà trực tiếp nhốt mình trong phòng trẻ em, không chịu ra ngoài.

Hạ Tinh Thần cũng không có cách nào khuyên bảo thằng bé nên cũng chỉ đành mặc kệ thằng bé muốn làm gì thì làm.

Tắm rửa xong xuôi, vừa ra khỏi phòng tắm, đang sấy tóc dở dang thì cửa phòng bị người nào đó gõ hai cái rồi lập tức bị đẩy ra.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Dạ Kình đang đứng ở cửa, cô vội vàng tắt máy sấy và đứng dậy nói: “Ngài Tổng thống.”

“Cô không đi xem thằng bé à?” Bạch Dạ Kình hỏi.

“Tôi đã qua đó rồi.

Nhưng mà tính nết thằng bé bướng bỉnh, ai khuyên cũng không có tác dụng gì.”

Bạch Dạ Kình nhíu mày, liếc mắt nhìn cô một cái và nói: “Cái tính nết này sao mà giống cô thế?”

Hạ Tinh Thần cảm thấy vô cùng oan ức, bĩu môi: “Tôi không hề cứng đầu giống thằng bé đâu nhé.”

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp lời: “Có cứng đầu hay không còn phải chờ kết quả kiểm chứng đã, tuy nhiên mạnh mẽ thì nhất định là có thừa rồi đó.”

Hạ Tinh Thần được phen kinh ngạc.

Không ngờ người đàn ông này vậy mà vẫn còn nhớ việc mình đã cắn anh hai cái.

“Ra đây đi, cùng tôi đi xem thằng bé thế nào.” Bạch Dạ Kình nói.

“Tới ngay đây.” Tóc cô vẫn còn hơi ướt nhưng giờ phút này cũng đành phải để vậy, cô chỉ đến ngồi trước gương rồi tùy ý trang điểm chải vuốt lại một chút.

Bạch Dạ Kình vẫn đang lẳng lặng đứng chờ ở cửa.

Ánh mắt anh không tự chủ được mà dừng lại trên người cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hơi bảo thủ, một chiếc váy hoa bằng lụa phủ qua đầu gối.

Thoạt nhìn có chút dáng vẻ điềm tĩnh của một cô con gái cưng.

Hai chân lộ ra nước da trắng nõn hơn cả tuyết khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Cộng thêm mái tóc đang có chút ướt át buông xõa xuống bả vai càng làm cô nổi bật lên vẻ dịu dàng như nước nhưng không hề mất đi sự gợi cảm.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu thêm một chút, trong đáy mắt cũng nóng lên.

Đúng lúc đó Hạ Tinh Thần đứng dậy rồi quay mặt lại.

Nhưng ánh mắt của anh còn chưa kịp dời đi thế nên bốn mắt đối diện nhìn nhau, độ nóng trong đáy mắt mờ mờ của anh cũng chưa từng tiêu tan đi.

Cô ngẩn ra, tim đập thình thịch như muốn lỡ cả nhịp, mặt cũng đỏ lên ngay lập tức.

“Tôi… Có phải tôi có chỗ nào không thích hợp hay không?” Cô hỏi với vẻ đầy lo lắng.

“Không có.” Anh lắc đầu.

Lúc này ánh mắt mới chậm rãi dời đi chỗ khác, dáng vẻ vẫn không để lộ bất cứ điều gì y như cũ và hỏi cô một cách tùy ý: “Tay thế nào rồi?”

“Đã xử lý rồi, bây giờ đã sớm không còn đau nữa rồi.”

“Ừm.” Anh gật đầu.

Hạ Tinh Thần và anh vai kề vai đi ra khỏi phòng, cô đứng bên phải anh..