Cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau, vậy mà cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.

"Tại sao anh lại quan tâm đến tôi...?"

Đường Tâm Lạc vẫn đang chôn mặt vào trong gối, những lời than phiền trong vô thức toát ra từ miệng cô, mang theo sự yếu ớt.

Ngay đến cả tức giận mà cũng nũng nịu đến vậy.

Lục Dục Thần bất giác nhếch môi, cảm thấy người phụ nữ này đúng là nên được cưng chiều một chút.

Lục Dục Thần cúi đầu hôn lên môi của cô, chặn lại tiếng thở dốc yếu ớt của cô.

Anh chưa từng hôn người phụ nữ nào, vậy mà lần đầu tiên gặp cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại hôn cô.

Mà sau đó anh lại hôn cô hết lần này đến lần khác, vì anh phát hiện ra, cảm giác khi hôn thật sự rất tuyệt vời.

Lần này, anh lại chủ động hôn lên môi cô.

Cô dường như gấp lắm rồi, cảm giác gấp gáp âm ỉ trong cơ thể, cô không tìm được cách phá bỏ nó, chỉ có thể không ngừng giãy giụa.

Nhưng mà đôi môi mềm mại đang bị Lục Dục Thần dán chặt lấy, khiến cho bao nhiêu lời kháng nghị của cô đều bị đè xuống.

Đôi mắt hoa đào của cô thấm đẫm nước mắt, kính áp tròng không biết đã rơi đi đâu rồi, giờ phút này đầu óc cô đang rất choáng váng, không nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông, chỉ có thể dựa vào bản năng mà nhờ giúp đỡ.

"Cô muốn tôi giúp cô thế nào?" Hắn cố tình hỏi cô.

Cô không biết, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng đôi mắt xinh đẹp đẫm nước, lộ vẻ đáng thương nhìn anh.