À nhon:< mình trở lại rồi đây:vv

---------------------

Nhìn thấy Đường Tâm Lạc không phối hợp, sắc mặt Cung Tuyết Mi liền trầm xuống.

Bà nháy mắt với Lục Chỉ Nghi, Lục Chỉ Nghi hiểu ý gật đầu.

Hai người một trái một phải đi tới bên cạnh giường với Đường Tâm Lạc, chuẩn bị kéo tay của Đường Tâm Lạc để bắt cô ký tên, nhưng lúc này cửa phòng bệnh, "Rầm" một tiếng bị người từ bên ngoài mở ra.

"Chính là hai người phụ nữ này, bọn họ là bệnh nhân chạy ra từ khoa tâm thần ở bên cạnh, mau bắt hai cô ta lại!"

Vài người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu trắng, đeo khẩu trang cùng với nhân viên y tế xông vào phòng bệnh.

Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chỉ trong vài giây đồng hồ, hai người liền bị nhân viên y tế khống chế.

"Các anh buông tôi ra... Tôi là Lục phu nhân - Cung Tuyết Mi, nếu các anh không buông tay tôi sẽ kiện các anh phải táng gia bại sản!"

"Ô... Các anh làm gì vậy, các anh bắt nhầm người rồi! Tôi là đại tiểu thư của Lục gia, các anh không thể làm vậy với tôi được... Các anh buông tay ra, mau buông tay!"

Một người trong số những nhân viên y tế mặc áo khoác dài trắng lạnh lùng cười ra lệnh: "Viện trưởng nói hai người này là bệnh nhân bị hoang tưởng nặng, lấy băng dính dính miệng bọn họ lại, trói lại luôn, nếu còn kêu nữa, sẽ quấy rầy đến những bệnh nhân khác."

Những nhân viên y tế khác không hề nghi ngờ gì mà làm theo, bệnh nhân giống như thế này bọn họ đã gặp nhiều rồi, không còn lạ lẫm gì nữa.

Sau một hồi náo loạn, Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi vừa nãy còn vạn lần phách lối lúc này bị người ta đẩy ra ngoài. Vệ sĩ mà hai người mang tới đã sớm bị người mà Mạnh Trạch đưa đến khống chế.

Những phóng viên, ký giả vốn đang bị ngăn lại lúc này đã không còn bị ngăn cản nữa, cầm máy ảnh lên chụp hình Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi không ngừng, sau chuyện này nếu Lục Chí Hạ cùng Lục Kình Hạo không bỏ ra một khoản tiền để khống chế dư luận, thì Lục tứ gia sẽ thật sự mất mặt.

Phòng bệnh vừa mới vô cùng náo loạn, lúc này nhanh chóng trở nên lạnh tanh.

"Đường tiểu thư, cô không bị thương chứ?" Đúng lúc Đường Tâm Lạc đang cảm thấy kì lạ, thì bóng dáng của Mạnh Trạch liền xuất hiện ở ngoài cửa.

"Những người vừa rồi... Là do anh sắp xếp?" Cô không khỏi nheo lại mắt.

"Không, không phải tôi, là Thần thiếu sắp xếp. Đường tiểu thư, vừa nãy tôi ra ngoài là để báo cáo lại tình huống ở trong này cho Thần thiếu, Thần thiểu biết cô gặp rắc rối, cho nên liền lập tức sắp xếp người đến."

"Như vậy... Coi như là tôi nợ Trần thiếu của các anh một ân huệ, thay tôi cám ơn anh ta." Đường Tâm Lạc nhàn nhạt mở miệng, cô thật sự không quá quan tâm đến người đàn ông mà ngay đến cả dáng vẻ cô cũng không nhớ nổi kia.

"Vậy Đường tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi... Tôi đi đây." Lời cũng đã được chuyển, còn lại thì phải chờ vào sự hiểu ý của Đường tiểu thư rồi.

" Ừm, đi thong thả." Mặc dù trong lòng còn có nghi vấn, nhưng Đường Tâm Lạc cũng không hề biểu hiện ra ngoài.

Đợi đến khi Mạnh Trạch rời đi, Đường Tâm Lạc lấy điện thoại ra, gọi cho Vạn Vi Vi - bạn thân của cô. Cô, Vạn Vi Vi và Tô Tinh, là bạn thân thời còn là học sinh, tình bạn của ba người được duy trì đến tận sau khi tốt nghiệp đại học.

Tô Tinh ra nước ngoài và vẫn còn học lên tiếp, cô cùng Vạn Vi Vi, một người thì đi lấy chồng, một người thì bận rộn với công việc. Thời gian trước cô bị người của Lục gia giày vò thảm hại, còn không dám nói chuyện bị ngược đãi ở Lục gia cho bạn thân mình. Hôm nay, nếu cô đã quyết định ly dị, thì nếu có chuyện gì cô cũng không sợ mà nói cho người bên cạnh biết.

Điện thoại vang lên rất lâu, Vạn Vi Vi mới bắt máy.

" A lô, Vi Vi... Có phải cậu không yêu tớ nữa không, sao mãi mới nghe điện thoại vậy?" Đường Tâm Lạc cố ý trêu chọc Vạn Vi Vi một chút, cố ý dùng giọng tức giận để nói.

"A... Tiểu Lạc, tớ...ừm... Không, không làm gì..."

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Vạn Vi Vi có chút kỳ lạ.