Bỏ qua câu chuyện ấy. Một tuần sau, nỗi hậm hực cx vơi đi. Cô và anh trở lại với cuộc sống vui vẻ bình thường.

Hôm nay, một ngày tuyệt vời, trưa nay sau khi làm việc xong trong lúc ăn cơm cô và anh đã cùng nhau uống rượu. Sau đó thì cô không còn nhớ gì cả còn bây giờ khi cô vừa mở mắt thì đã phải choáng ngợp với khung cảnh trước mắt. Đây không phải phofng cô cx chẳng phải phòng của anh. Đây là một nơi mà cô không hề biết đến. Căn phòng đen một cacsh huyền bí với một chiếc cửa ra vào tự động và 4 cửa sổ hình tròn ở bên tay phải. Bên trái là hài chiếc vali to màu trắng đen cùng với một xe đẩy thức ăn gồm bánh mì, mứt và khá nhiều hoa quả. Bên trên lắp một chiếc đèn sáng lấp lánh tuyệt đẹp. Dưới nền trải một tấm thảm lông trắng. Cô liếc mắt nhìn ra ngoài thì bầu trời vẫn còn tối. Nhưng thứ khiến cô sợ hãi, đập thẳng vào mắt cô ngay lúc này là đống quần áo bên cạnh giường, cơ thể trần trùi của cô hiện tại. Cô không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện này là sao? Mà khoan đã. Anh đâu rồi? Anh đâu?

Cô hoang mang không bt lm s bỗng, cánh cửa mở ra, anh bước vào bên trong. Anh mặc ăo choàng tắm màu đen, tóc rũ xuống, tay anh cầm một chiếc áo choàng khác màu trắng. Vừa nhìn thấy cô đang ngồi thẫn thờ trên giường anh mỉm cười đi đến bên cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô ân cần hỏi:

- Còn đau không?

Cô nghe xong thì cứng đờ người, lập tưc lật chăn lên, oh! Tạ ơn chúa phật phù hộ. Không có vết máu nhưng.... sau đó trc mắt cô lập tức tối sầm lại khi nhìn sang bên trái của chiếc giường rộng lớn này là một chiếc chăn, điển hình lấp ló còn có vệt máu. Cô ngước đôi mắt mong mỏi chờ sự phủ nhận từ a

A bt cô đang nghĩ gì và đang muốn a nói j nhưng. Nếu bh a k nói, liệu sau này cô sẽ tha thứ cho a s? A cx k hiểu hôm qua tại sao lại xảy ra chuyện này. A chỉ nhớ răng hôm qua a nhờ Thiên Lâm mua một ít thuốc gây mê bỏ vào rượu của cô để đưa cô lên tàu dễ dàng hơn. Thật ra a định đưa cô đi du thuyền riêng ra một resson để nghỉ dưỡng ở một hòn đảo lớn cx khá gần nhưng vẫn phải đi một là du thuyền hay thuyền to hai là máy bay mới ra đc. Tại bình thường cô k để ý đến auwsc khoẻ nên anh muốn tặng cô một kì nghỉ cho cả bản thân anh và Thiên Lâm với Út và một số anh em trong bang cx đi. Ấy vậy mà sau khi lên thuyền, mọi chuyện xong hết r. Thì cô lại bỗng tự dưng muốn anh. Với bản lĩnh và sức chịu đựng có hạn của mình nhất là cái thân hình này làm s a có thể kìm chế đc.

Lúc nãy a ra hỏi lại thì xác định đc rằng thuốc Thiên Lâm cho vào rượu k phải thuốc gây mê mà là xuân dược. Chính vì vậy mà anh bắt Thiên Lâm lái thuyền, cho hết anh em, đàn em lui hết xuống.

Anh nhìn cô, gật nhẹ đầu thể hiện lên câu trả lời của mình. Cô đứng hình rồi bỗng nhớ lại gì đó. Mặt càng lúc càng đỏ. Anh nhìn cô khẽ cười đưa tay lên xoa đầu cô. Lấy áo choàng mặc vào cho cô rồi đẩy xe đẩy thức ăn đến bên cô. Cầm một chiếc bánh mi phết lên một ít mứt hoa quả rồi đút cho cô:

- Ăn đi! Từ chiều đến giờ e đã ăn gì đâu. Từ 4h chiều đến 12h đêm rồi.8 tiếng đó!

Cô nhẹ nhàng cắn một miếng, khẽ nhai rồi nuốt xuống. Cô không hiểu, đáng lẽ cô phải cảm thấy khó nuốt vậy nhưng lại cảm thấy miếng bánh mì a đút cho cô rất ngọt. Không bt vì vị của mứt hay vị của tình yêu đây. Anh đút cho cô uống một ít nước hoa quả rồi lại đút cô ăn bánh mì. Cô gạt ra:

- Tôi... tôi no rồi.

Anh nhìn cô, lông mày hơi nhăn lại rồi dãn ra nở một nụ cười tà mị:

- No rồi s?

Cô gật đâu:

- Ừm

Anh bỏ chiếc bánh mì lại chỗ cũ, lập tức giữ chặt hai tay cô đè cô xuống giường:

- E no rồi nhưng anh chưa no. 7 hiệp chẳng là gì với anh hết!

Anh cúi xuống hôn lấy bờ môi cô, không cho cô nói bất kì điềwu gì mà chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm trong miệng. A cởi dây áo choàng của cô ra, cúi xuống cái cổ trắng ngần đầy dấu tích của 7 hiệp kia mà cắn mút tạo thêm nhiều vết hôn. Từ cổ đến xương quai xanh đến vai, đến ngực anh không chừa một chỗ nào. Bàn tay ma lực của a từ từ di chuyển xuống hai bầu ngực căng tròn kia, xoa nắn. A cắn nhẹ bụng cô:

- Da e mềm quá, thật sự muốn cắn!

A đưa tay xuống nơi tư mật đã ướt đẫm kia khẽ cười:

- Mới thế đã làm e ướt rồi s? E có vẻ nhạy cảm hơn trc nhiều rồi nhỉ? A dùng hai ngón tay đưa vào bên trong bí huyệt kia. Nơi đó cứ kẹp chặt lấy hai ngón tay anh. Cô rên lên:

- A... ưm.... aa,.. dừng lại đi! A

Anh hôn lên môi cô rút hai ngón tay ra. Đôi môi dần dần đi xuống nơi tư mật đó ánh mắt ngắm nhìn cô bé của cô. Anh từ từ liến láp, liếm, nuốt hết toàn bộ dịch mặt cô tiết ra. A giải phóng cho thứ đang căng cứng trong cơ thể mình. Anh k chịu đc nữaa lập tức đâm thẳng vào bên trong cô mà không nói gì. Nơi đó kẹp chặt lấy vật to lớn của nah không chịu buông làm cho anh sung sướng tột đỉnh ra vào một cách điên cuồng. Căn phòng tràn ngập tiếng nhóp nhép,tiếng phành phạch, tiếng hơi thở của anh cùng tiếng kêu dâm mĩ của cô. Khi mà anh giải phóng ra, trút hết tinh hoa của mình vào trong cô, cô mệt quá ngả vào ng anh. Anh dút ra, nằm xuống ôm lấy cô. Thật sự trong tièm thức a còn chút muốn nhưng cô mệt rồi. Anh cài buộc lại áo cho cả hai rồi nằm ôm cô đi ngủ. Có lẽ ngày hôm nay là ngày đặc biệt nhất đối với anh. A thật sự cx k nên phạt Thiên Lâm nhưu vậy bởi cậu ấy làm thế cx có một phần tốt a!

( truyện "HẬN THÙ TÌNH YÊU: KHÔNG YÊU SẼ KHÔNG HẬN" thì sớm nhát là ngày mai muộn nhất là thứ 4 tuần sau mình sẽ cho ra chap mới ạ)