Diệp Như Mạn dẫm lên giày cao gót lộp cộp lộp cộp xông tới, bời vì quá bất ngờ, đám vệ sĩ phía sau không phản ứng kịp, Diệp Như Mạn cứ như vậy mà lao tới, dựa vào bên cạnh Tạ Trì Thành.

“Trì Thành, anh không có việc gì thật sự , thật tốt quá, em liền biết những tin tức kia đều là nói bậy mà, thấy anh ra khỏi bệnh viện em liền nhanh chóng chạy theo, sao anh không đợi em đi cùng cơ chứ!”

Trong mắt Tạ Trì Thành hiện lên vẻ chán ghét, trong khoảnh khắc cô ta sắp đưa người dán vào

cánh tay mình, anh liền trực tiếp tiến thẳng lên một bước.

Sắc mặt Diệp Như Mạn cứng đờ, cảm thấy trên mặt một trận nóng rát vì quê, nhưng cô ta đã quen với việc không biết xấu hổ, cũng may mắn vì mẹ đã bảo cô ta chồm hỗm ở bệnh viện canh chừng người này, thật sự đã để cô ta chờ ra kết quả, lập tức leo lên xe theo anh một đường đến đây.

Diệp Như Mạn nghiêng mặt nhìn qua Diệp Như Hề, ra vẻ bất ngờ nói: “Chị, tại sao chị cũng ở chỗ này thế?”

Diệp Như Mạn còn phá lệ nhấn mạnh thốt ra từ xưng hô ‘ chị ’ này, còn mang vẻ mặt thân mật kéo tay Diệp Như Hề qua, giới thiệu cho cô: “Chị à, đây là em rể của chị, Tạ Trì Thành, trước đó em vẫn luôn muốn đưa người tới giới thiệu với chị, vừa vặn hôm nay lại gặp được nhau”

Diệp Như Hề ngẩn người, có chút trì độn không kịp phản ứng lại, Tạ Trì Thành còn được coi như là ‘em rể ’ trên danh nghĩa của cô cơ đấy.

Tuy rằng chán ghét người ‘em gái ‘ Diệp Như Mạn này, nhưng đối

với danh hiệu ‘ em rể ’ này Tạ Trì Thành cô lại cảm giác bản thân không còn sợ hãi như trước, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.

Khuôn mặt Tạ Trì Thành thể hiện rõ ràng sự không vui, anh nói:

“Cô ở chỗ này làm cái gì…”

Diệp Như Mạn tỏ ra mạnh mẽ nói: “Trì Thành, em vẫn luôn rất lo lắng cho anh, luôn canh giữ ở trước cửa bệnh viện đã nhiều ngày, anh tỉnh rồi vì sao lại không nói cho em biết?”

Tạ Trì Thành cảm thấy nực cười nhìn đối phương, nói: “Cô không

cần phải biết.

Diệp Như Mạn tức giận đến xanh mặt, đặc biệt là ở trước mặt người mình ghét nhất lại bị anh làm mất mặt như thế, nhưng cô ta cũng không dám hé răng nói lời nào quá đáng với Tạ Trì Thành cả.

Diệp Như Mạn làm thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao nơi đầu tiên mà Tạ Trì Thành vừa mới tỉnh lại lại là nơi này, chẳng lẽ là anh đã phát hiện ra cái gì sao?

Diệp Như Mạn nghĩ đến đây thì

vô cùng hoảng hốt.

“Trì Thành, chúng ta đi về trước đi, nếu sức khỏe của anh không có vấn đề gì, hẳn là nên thông báo cho bên phía bà nội mới đúng, bà rất lo lắng cho anh đó.

Tạ Trì Thành đột nhiên nhìn chằm chằm cô ta, tầm mắt hơi nheo lại, cười lạnh một tiếng.

“Cô đã đi qua nhà đó à?”

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định

Diệp Như Hề bỗng nhiên cảm

thấy không khí xung quanh trở nên áp lực, còn có chút lạnh lẽo, giờ phút này Tạ Trì Thành giống như là một tảng băng ngàn năm, không ngừng tản ra hơi thở băng giá.

Diệp Như Hề có chút sợ hãi lùi về phía sau một chút.

Diệp Như Mạn cũng sợ, nhưng cô ta vẫn dựa vào cái danh Tạ phu nhân mà chống đỡ, nói: “Trì Thành, chúng ta đi về trước rồi nói nhé?”

Tạ Trì Thành thu liễm bớt hơi thở, chậm rãi nở nụ cười lạnh, ánh

mắt trở nên âm trầm đến khó tin.

“Cô nói đúng, quả thật tôi phải trở về để nhìn xem.

Trong lời nói chỉ có ‘ tôi ’ không có ‘ chúng ta sắc mặt của Diệp Như Mạn càng trở nên khó coi.

Tạ Trì Thành nhét hai tay vào túi quần, nhìn thoáng qua Diệp Như Hề, vẻ mặt đầy ý vị sâu xa mà thốt lên: “Kẻ ăn trộm kia sẽ làm thế nào tôi cũng rất muốn biết, xem ra chỉ có thể lần sau tới nói tiếp cho cô.

Bỏ lai môt câu nói khó hiểu như

vậy, ngoại trừ Diệp Như Hề ra thì những người khác đều ngơ ngác.

Trong lòng Diệp Như Hề lộp bộp một tiếng, anh quả nhiên đã biết.

Diệp Như Mạn cảnh giác nhìn nhìn cả hai người, trong lòng càng thêm bất an, Tạ Trì Thành tại sao lại đột nhiên nói ra mấy lời này? Chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? Chẳng lẽ Tạ Trì Thành đã biết được cái gì?

Không, không có khả năng! Khoảng thời gian 6 năm qua mẹ cô ta đã xử lý tốt tất cả mọi chuyện! Không có khả năng sẽ bị

phát hiện!

Diệp Như Hề con tiện nhân này cũng không dám mở miệng nói gì mới phải!

Diệp Như Mạn đè nén khủng hoảng, đi theo Tạ Trì Thành rời khỏi bệnh viện.

Một đoàn người như vậy khi đến thì phô trương khí thế, lúc đi lại sạch sẽ lưu loát, chỉ để lại đám quần chúng hai bên vây xem náo nhiệt, nhưng còn có không ít người nhận ra đó là giám đốc Tạ đang hấp hối mà tin tức truyền ra cách đây không lâu.

Nhạc Nhạc cũng từ phòng bệnh chạy ra, lôi kéo tay mami nhà mình, “Mami, xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi có phải chú đẹp trai đã tới đây không ạ?”

Diệp Như Hề đã phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đã làm ướt nhẹp một mảng áo phía sau lưng, linh hồn nhỏ bé như bị ném lên chín tầng mây, cho đến khi cô run rẩy ôm chặt lấy Nhạc Nhạc mới hoàn hồn được.

Cô cần phải đẩy nhanh kế hoạch hơn nữa, Tạ Trì Thành đã phát hiện ra rồi!.