Phòng khách truyền đến những tiếng cười trầm ấm của hai người đàn ông. Mặc Mặc lén lút đứng nép vào một bên cửa, dỏng tai lên, định nghe ngóng một chút tình hình bên trong. Thế nhưng, chưa kịp nghe thấy gì, đã có tiếng nói tràn đầy từ tính truyền đến:

- Ra đây đi, Mặc Mặc!

Mặc Mặc phẫn uất nhìn Vũ Thần. Anh cũng đừng có tinh tai tinh mắt như thế chứ, chẳng biết có gì qua khỏi mắt anh được không nữa. Tuy nhiên, cô cũng rụt rè bước vào, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Vũ Thần, toé ra tia lửa tức giận. Anh vẫn coi như không thấy cái nhìn cảnh cáo của cô, tự tay rót đầy chén trà của mình. Khi tầm mắt anh dừng lại trên người cô, tay bỗng khựng lại.

Nhất thời, Uông Hành cũng nhìn về phía cô, âm thầm đánh giá, rốt cục, trong mắt cũng loé lên một tia kinh diễm.

Có câu:"Người đẹp vì lụa" quả nhiên là không sai. Dáng người Mặc Mặc thon thả, đường cong ẩn hiện, vòng eo được bó sát lại càng thêm tinh tế, hai vai để trần lộ ra một mảng da thịt trắng noãn rất hợp với màu xanh dương của chiếc váy, hai chân thon dài láng mịn lấp ló dưới chân váy ren, mái tóc đen mượt tuỳ ý xoã ngang vai, như một ngọn thác đổ xuống, gương mặt rạng ngời trong nắng sớm, rất có sức sống.

Hai người đàn ông, một say mê, một kinh ngạc nhìn Mặc Mặc khiến cô cúi đầu, ngượng ngập nhìn bàn chân để trần của mình, những ngón chân trắng muốt vô thức quyện quyện vào nhau. Bỗng, ánh sáng trước mặt cô bị che khuất, bóng dáng cao lớn của Vũ Thần xuất hiện trước tầm mắt cô. Rồi, bàn chân cô bất ngờ được nâng lên, sau đó, được xỏ vào chiếc dép đi trong nhà.

- Sàn nhà rất lạnh, đừng đi chân trần! - Giọng nói lo lắng của anh vang lên.

Từng sợi bông trắng mềm mại bao bọc bàn chân cô, rất ấm áp, hơi ấm như quấn lấy từng tế bào, truyền thẳng lên, lan toả đến tận trong lòng cô. Khi Mặc Mặc e dè ngước lên, liền rơi vào một ánh mắt ôn nhu cùng lo lắng của anh. Trong ngực dâng lên một cỗ xúc động.

Uông Hành nhìn đến tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài cùng với cằm. Vũ Thần là đang săn sóc cho cô gái này sao? Ha hả, đây là lần đầu tiên, anh chứng kiến bạn thân mình quan tâm đến một người phụ nữ, có điểm không kịp thích ứng. Từ trước đến nay Vũ Thần hết lần này đến lần khác từ chối nữ nhân, vậy mà cô gái nhỏ này lại có thể chạm tới lòng anh ta, quả là khiến người khác mở rộng tầm mắt.

Hai người kia vẫn còn tiếp tục "tình nồng ý đậm " thì "Khụ..khụ" Uông Hành ho khan mấy tiếng. Mặc Mặc sực tỉnh, chợt nhớ ra nãy giờ hai người vân ở trong tư thế vô cùng mờ ám, vội vội vàng vàng rút chân về. Vũ Thần tuy trong lòng có chút mất mát nho nhỏ, nhưng vẫn đứng lên, duỗi một tay cho cô. Mặc Mặc nghệt mặt ra, sau đó một hồi, lắc lắc hai tay không.

Vũ Thần mặt đen kịt, trên đầu như có một đàn quạ đen bay, kêu lên quang quác. Anh nhướng mày lên, ý muốn hỏi hành động vừa rồi của cô là sao. Mặc Mặc hùng hồn đáp:

- Tôi không mang theo tiền mặt, để lát nữa tôi đi ngân hàng đổi.

Vũ Thần mặt không thể đen hơn được nữa, tựa như treo cả ngàn cân sắt trên mặt, nặng nề mà u s nhìn cô. Không khí thoáng ngưng trọng, một lát sau, anh mới mở miệng, chậm rãi nói:

- Tôi lấy tiền của em làm gì?

Mặc Mặc vẫn ngây thơ đáp:

- Tất nhiên là trả tiền bộ đồ này cho anh rồi. Anh xem, chiếc váy này cũng phải mấy chục ngàn tệ, còn bộ đồ lót...

Mặc Mặc biết mình lỡ lời, vội xấu hổ lấp liếm:"A, nếu anh không muốn tiền thì tôi có thể nấu cơm và dọn dẹp đồ đạc trong phòng cho anh..."

Uông Hành hai vai đang rung lên từng đợt, cố nén không thoát ra tiếng cười, nghe xong câu này, thật sự nhìn không nổi, bật ra một tràng cười long trời lở đất.

" Mặc Mặc!!!" Vũ Thần mặt mày xám như tro tàn, bước tới nắm lấy cằm cô:"Em mà còn nói nữa, tôi sẽ bóp nát cằm em!!!"

Mặc Mặc sợ tái mặt, không biết mình nói sai cái gì. Cằm bị bóp đến tê liệt, vừa vùng vậy để thoát, vừa hét lên:

-... Thần!!! Mau bỏ tay ra...Anh làm tôi đau.

Vũ Thần hơi giật mình, biết bản thân đã làm quá, buông cằm cô ra, nhưng mắt vẫn toát lên tia sắc lạnh. Mặc Mặc cũng đáp trả bằng một ánh nhìn toé lửa. Hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn trả anh, rốt cuộc, Uông Hành cũng ngừng cười, đi đến chỗ họ, khinh miệt nói:

- Không ngờ hai người lúc cãi nhau cũng nồng nặc tình ý như vậy a~ Gì mà Thần cơ chứ!!! Tôi nghe còn nổi hết da gà đây này!

Mắt Mặc Mặc trợn tròn lên. Cô vì bị đau đến cả nói cũng khó khăn, tiếng "Vũ Thần" lại bị thiếu mất từ "Vũ", mà gọi "Thần" cũng quá thân mật a~, bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Vũ Thần hơi nheo nheo mắt lại, làm bộ không thấy dáng vẻ oan ức của cô, cốc lên trán cô một cái:

- Bà xã, em nghẽ rõ chưa, người ta đang khen chúng ta đấy!!!

Đến lúc này thì Uông Hành rốt cục ôm bụng lăn ra ghế sô pha mf cười, cười đến ruột gan cũng bị đảo lộn cả lên, khác xa với vẻ trầm ổn thanh tao lúc đầu. Còn Mặc Mặc, hận không thể tự đập đầu vào cửa. Oan ức quá, cô khi nào lại trở thành bà xã của anh? Đây chẳng phải là gắp lửa bỏ tay người, muốn làm cô mất mặt chứ còn gì nữa. Nhưng, đại tiểu thư cô đừng học chịu khuất phục. Đã muốn đánh giặc thành công thì phải dùng khổ nhục kế, thế là cô quyết định "hi sinh", bám lấy một cánh tay của Vũ Thần, giọng điệu nũng nịu như mèo con quấn chủ:

- Ông xã...Chuyện này để tối bàn sau đi, bây giờ em muốn ăn sáng a~

Ý đuổi khách rất rõ ràng.

Nhưng, để vai diễn thành công thì phải cần sự hỗ trợ của nhân vật phụ. Đằng này, Uông Hành mặt dày, làm như không hiểu hàm ý trong câu nói của cô, ngược lại còn xởi lởi cười đến mặt mày nở hoa:

- Vậy thì tiện quá!!! Tôi cũng đang đói bụng, chúng ta cùng ăn thôi!

"Con bà nó chứ!!!" Mặc Mặc thầm rủa trong lòng một câu. Uông Hành này là cáo già đội lốt cừu non a, anh ta rõ ràng là phớt lờ ý tứ của cô, người khác nhìn vào khéo còn tưởng anh ta là chủ nhà hiếu khách cơ đấy. Cô đúng là bị vẻ ngoài tao nhã thanh cao của anh ta lừa rồi sao?

Vũ Thần nhếch miệng:

- Được thôi!

Anh thế mà lại đồng ý!!! Mặc Mặc nghiến răng nghiến lợi, hai người này muốn ép chết cô sao. Nói chuyện với một Vũ Thần thôi cũng đủ khiến cô ngạt thở, bây giờ còn phải tiếp cả Uông Hành nữa, có lẽ cô sẽ trở thành đầu gỗ bị hai nam nhân này khinh bỉ mất!

Uông Hành chỉ chờ có thế, xoa xoa cằm:

- Vậy ai sẽ nấu cơm?

Đúng, ai nấu cơm đây?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, Vũ Thần chốt:

- Để Mặc Mặc nấu cơm đi.

- Cái gì? - Mặc Mặc suýt nữa thì đánh mất hình tượng mà nhảy dựng lên. Bảo cô nấu cơm sao? Cô không phải là không biết nấu, nhưng chỉ làm được những món đơn giản như rau luộc, trứng luộc...cơm luộc thôi, bình thường, chuyện cơm nước sẽ do đầu bếp của Phùng gia phụ trách, chứ cô đâu cần trực tiếp tham gia. Bây giờ bắt cô nấu nướng, kỳ thực cô có chút xấu hổ cùng lúng túng. Vì thế, Mặc Mặc lên tiếng phản đối:

- Nhưng...Bây giờ bắt đầu làm có muộn quá không? Hay là chúng ta gọi cho nhà hàng mang món đến...

- Sẽ không!!! Chẳng phải vừa nãy em có nói em sẽ giúp tôi nấu cơm, dọn đồ sao...tôi thấy cũng tốt đó chứ, mặt khác, đây cũng là nghĩa vụ của một người vợ mà.

Chữ "vợ" được anh cố tình kéo dài ra, như là muốn nhắc nhở cô, không nấu không xong. Thế là Mặc Mặc đành phải chau mày ủ dột, lại thầm nguyền rủa hai nam nhân chết tiệt kia, lần mò vào trong bếp trước những cái nhìn khoái trá của Vũ Thần và Uông Hành.