Khi Bội San tỉnh lại sau cơn say rượu vật vã suốt một đêm đã là chuyện của 9 giờ sáng hôm sau.

Từ bên ngoài ánh nắng gắt gao đã xuyên qua lớp rèm cửa màu xanh lam nhã nhặn trong căn phòng ngủ, hắt ánh sáng chói chang vào khuôn mặt thanh tao của cô gái trẻ.

Hậu quả sau cơn say là những trận đau đầu như búa bổ truyền tới làm Bội San vô cùng khó chịu, cô gắng gượng ngồi dậy, đưa tay lên day hai huyệt thái dương với hi vọng có thể vơi bớt cơn đau phần nào.

Lần nữa Bội San lại cảm nhận được một chút cảm giác đau ở mu bàn tay phải, đến khi nhìn lại thì thấy nơi đó có dán băng cá nhân, cô bất giác nhíu mày.

Sau đó cô lại nhìn quần áo trên người mình đã được thay một bộ khác thì đôi lông mày thanh mảnh càng nhíu chặt hơn nữa.

"Tay mình, còn quần áo? Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao mình không nhớ gì hết..."

Ngồi ngẩn ngơ tự suy ngẫm một lúc sau Bội San mới gắng gượng mà lê cái thân xác toàn thân đau nhất rời khỏi phòng ngủ.

Ghé qua phòng bên cạnh, không thấy Bội Sam cũng không nhìn thấy ba lô đi học của cô bé đâu nhưng trông nét mặt của người mẹ trẻ thì vẫn bình ổn vì cô biết chắc rằng Đình Hạo Nguyên sẽ để tâm tới Bội Sam.

Bỗng nhiên trên hai phiến môi non mềm chợt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Lúc này từ trong bếp đồng thời vang lên những âm thanh của chén bát, tiếng nước chảy róc rách thu hút sự chú ý của Bội San.

Cô hiếu kỳ, chậm rãi tiến vào phòng bếp thì đập vào mắt ngọc là hình ảnh một nam nhân lịch lãm, người mang tạp dề đang đứng bên bồn rửa chén.

Tuy không phải lần đầu tiên Đình Hạo Nguyên rửa chén ở đây nhưng lại là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy anh cầm từng chiếc thìa, cái chén rửa sạch một cách thuần thục như thế.

Trong mắt cô, Đình Hạo Nguyên là người đàn ông tài giỏi, chín chắn, không chỉ vậy anh còn đẹp trai, phong độ là mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt biết bao cô gái, nếu khoảnh khắc anh đứng trong bếp tiêu sái thế này lọt vào tầm mắt bất cứ một cô gái nào thì cũng sẽ tự nguyện dâng hiến con tim cho anh ngay.

Đến cả Bội San cũng phải dao động cõi lòng.

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô là người đã mang đến cho cô rất nhiều sự ấm áp, quan tâm và lo lắng.

Anh chu đáo, tỉ mỉ từng li từng tí, còn rất tôn trọng, anh lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của cô đầu tiên.

Sự chân thành của người đàn ông ấy, cô có thể nhìn ra chứ.

Gần đây những hành động thể hiện tình cảm từ Đình Hạo Nguyên đã giúp Bội San cảm nhận được hơi ấm từ con tim mình, tảng băng lạnh trong tim cô đã dần bị tình yêu nồng nhiệt của anh làm tan chảy.

"Sao anh còn ở đây? Để đó lát nữa em rửa được rồi."

Lúc này Đình Hạo Nguyên mới nhận ra sự xuất hiện của Bội San, anh vội rửa tay, lau khô rồi đi về phía cô, không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái.

"Em dậy khi nào? Sao không ở trong phòng nằm nghỉ mà đi ra đây?"

Nhìn thấy nét mặt lo lắng của anh, Bội San lại cảm nhận được hơi ấm trong lòng mình, ánh mắt của anh vẫn dịu dàng như thế, cách anh nói chuyện vẫn luôn luôn ngọt ngào nhất đối với cô.

.

Ra chương nhanh nhất tại _ T R U M t г u y e И.

VИ _

"Em dậy được một lúc rồi, nhưng mà tay em bị làm sao vậy?"

Bội San giơ bàn tay vẫn còn dán miếng băng cá nhân lên cho Đình Hạo Nguyên xem, chờ đợi câu trả lời từ anh.

"Tối qua em cứ nôn suốt, anh lo quá nên đã gọi bác sĩ tới khám rồi truyền nước cho em."

"Em ngồi xuống đi, anh lấy cháo qua cho em.

Sáng nay anh nấu rồi mà thấy em còn ngủ nên không có gọi em dậy ăn.

Chờ anh hâm nóng lại là ăn được rồi."

Đỡ Bội San ngồi xuống ghế xong, anh liền vội vàng quay trở vào gian bếp bật lửa hâm lại nồi cháo, sau đó nhanh tay rửa cho xong đống chén còn đang bỏ dở.

Bội San lại lặng lẽ ngồi nhìn người đàn ông ấy cặm cụi trong bếp.

Sống với chồng cũ hơn bảy năm, ấy vậy mà chưa một lần cô nhìn thấy hình ảnh hắn ta vào bếp.

Còn Đình Hạo Nguyên ở bên cô chưa tròn một tháng, không biết anh đã nấu cho cô bao nhiêu bữa ăn, không đến thì thôi chứ đến rồi thì lại phụ cô hết việc này tới việc kia.

Lúc nào cũng sợ cô mệt, sợ cô không vui.

Những điều mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được ở nơi Tô Tử Anh.

Ngồi suy nghĩ bâng quơ mãi mà chẳng hề nhận ra Đình Hạo Nguyên đã mang cháo tới tận nơi, cho đến khi anh kéo ghế ngồi bên cạnh thì cô mới giật mình.

"Đang nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?"

Anh hỏi xong thì đưa muỗng cháo đã được thổi nguội lên miệng nhỏ của cô gái, mãi vài giây sau thì Bội San mới dè dặt há miệng ra đón lấy.

Thấy cô thoáng nhăn mặt, Đình Hạo Nguyên liền sốt sắng cả lên.

"Còn nóng hả? Hay không ngon?"

Bội San khẽ lắc đầu rồi nói:

"Chắc tại tối qua em uống say nên giờ miệng hơi nhạt..."

"Sau này không được uống rượu nữa."

Đình Hạo Nguyên nghiêm giọng, bây giờ anh không cần biết là có tư cách hay không nữa mà chỉ cần biết là phải chăm sóc cho sức khỏe của người con gái này một cách tốt nhất.

"Lần đầu tiên cũng như lần cuối, say rượu thật sự rất mệt."

Bội San không ngại gì mà thành thật thú nhận với Đình Hạo Nguyên, và trạng thái của anh lúc này là đang bất ngờ nghe xong ba từ "lần đầu tiên" của Bội San.

"Ý em tối qua là lần đầu em uống rượu."

"Đúng vậy."

"Nếu đã không biết uống thì còn cố làm gì, cũng đâu có ai ép em."

"Em thấy mọi người đang vui nên không nỡ làm mất bầu không khí náo nhiệt, em càng không ngờ là say rượu lại mệt đến như vậy?"

Vừa đối thoại, Đình Hạo Nguyên vừa bón cháo cho Bội San, tuy là miệng cô rất nhạt nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ăn hết tô cháo.

"Biết rồi thì sau này nên tránh xa cái thứ đó ra.

Nếu còn lần sau nữa thì anh mặc kệ em."

"Vậy giờ anh cũng mặc kệ được mà..."

"Giờ thì không nỡ!"

Nói tới nói lui lại rơi vào tình thế ngại ngùng làm không gian thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, mãi một lúc sau Đình Hạo Nguyên mới lên tiếng.

"Quần áo của em là Ninh Hạ thay, Bội Sam cũng không biết em say rượu, nên em đừng lo lắng chuyện phải giải thích với con bé thế nào."

Bội San khẽ cười, cất lên vỏn vẹn ba từ dịu dàng.

"Cảm ơn anh!"

Thật ra thì cô đã nhớ ra lúc tối qua Ninh Hạ đã nói những gì trong lúc thay quần áo cho cô rồi nên cũng không cảm thấy quá bất ngờ về chuyện trang phục trên người bị đổi.

"Em giữ gìn sức khỏe cho tốt đã là ơn huệ lớn nhất của anh rồi."

Đình Hạo Nguyên đẩy chiếc tô rỗng sang một bên sau đó cầm ly nước cam đưa cho cô rồi mới nói tiếp:

"Giờ thì đi tắm rồi nằm nghỉ."

"Em khỏe rồi, em còn phải lau dọn nhà cửa nữa."

"Để đó lát nữa anh kêu người tới dọn."

"Em không quen có người lạ vào nhà."

"Vậy thì anh dọn."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao em không xưng tôi nữa nhỉ? Có phải bị anh làm cho cảm động rồi không?"

Hỏi thôi đã khiến Bội San ngại đến đỏ cả mặt rồi, đằng này nam nhân bá đạo kia còn sấn tới gần khuôn mặt kiều diễm, làm tim cô bất giác loạn hết cả nhịp.

"Cảm...cảm động gì chứ.

Chẳng qua tôi thấy xưng hô như vậy có phần lạnh lùng với có khoảng cách quá nên mới...mới..."

"Vậy là em đang muốn nới gần khoảng cách với anh?"

Cứ cất câu nói là Đình Hạo Nguyên lại tiến tới gần mặt Bội San thêm một chút, và hiện tại khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn cách nhau một khoảng rất gần.

Càng gần như thế thì Bội San lại càng ngại, cô đang cảm nhận được rằng vật thể trong lồng ngực trái đang đập điên loạn muốn nhảy vọt ra ngoài.

Và cuối cùng Bội San không thể tiếp tục nán lại nơi này thêm nữa, cô quyết định không trả lời mà bỏ chạy khỏi tên "đại ma đầu" này.

"Để xem em còn trốn tránh được bao lâu!".