Cố Manh Manh nắm điện thoại trong tay, có chút do dự nói: “Tôi chưa từng gặp qua ông nội của anh, không biết ông ấy muốn gì? Còn có, hình như từ trước tới nay anh chưa từng nói với tôi, vì sao ông nội anh muốn cưới chị của tôi?”

Kỳ thực, cô vốn là không biết điều này.

Thế nhưng lần trước, lúc trong yến tiệc ở Hoài Nam, cô nghe Lục Tử Diễm với Lục Tiểu Tứ đều đề cập đến vấn đề này, cho nên liền để ý.

Bên này, Lục Tư Thần thanh âm rất chậm: “Những thứ này là chuyện của các ông ấy, ông nội tôi nợ nhà cô một ân tình, sau lại không biết nên trả thế nào, đơn giản để tôi cưới cô.”

“Không phải, không phải!”

Cố Manh Manh vội vã quơ tay.

Cô sửa lại, nói: “Không phải tôi, là chị của tôi!”

Lục Tư Thần cười nhạt: “Không sao cả, chỉ cần là họ Cố là được rồi.”

Cố Manh Manh lại cúi đầu xuống.

Đầu tiên cô trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Lục Tư Thần, anh lúc đó nhất định rất tức giận có phải hay không?”

Lục Tư Thần nhíu mày.

Chỉ nghe Có Manh Manh tiếp tục nói: “Ông nội của anh kêu anh cưới một người không thích, lúc đó anh nhát định rất tức giận, có phải hay không?”

Lục Tư Thần giờ mới hiểu được ý cô nói.

Anh ngoắc môi, cũng không biết giải thích như thế nào.

“Vậy còn cô?”

Anh chất vấn lại.

“Tôi?”

Cố Manh Manh chỉ mình.

Cô ngắng đầu, mở to một đôi đen nhanh nhìn anh, dáng vẻ ngốc nhếch: “Tôi không tức giận, mặc dù lúc mới bắt đầu, tôi không rõ tại sao muốn tôi giả làm chị gả cho anh, thế nhưng sau khi tôi nghĩ kĩ.

Anh cưới tôi là bởi vì nghe lời trưởng bối, mà tôi gả cho anh cũng là bởi vì tôi nghe lời trưởng bối, cho nên, hai chúng ta xem như huề nhau!”

Lục Tư Thần: “…”

Đây là cái hợp nhau?

*À, được rồi, tôi còn có một vấn đề ail”

Cố Manh Manh lại bỗng nhiên nói rằng.

Lục Tư Thần vào lúc này tâm tình coi như không tệ.

Anh nghiêng đâu nhìn cô gái, hiêm khi kiên nhân: “Cô nói đi!”

Cố Manh Manh hướng về anh rạn rỡ cười, khóe miệng chúm chím.

Lục Tư Thần hé miệng Lúc này, Cố Manh Manh đã nở miệng: “Nếu từ đây về sau tôi đều ở chúng chỗ với anh, có phải anh phụ trách tiền tiêu vặt hằng tháng của tôi phải không?”

Lục Tư Thần nhìn cô: “Cái gì?”

Dáng vẻ anh hình như chưa kịp phản ứng.

Cố Manh Manh ngồi thằng người, ánh mắt rất chăm chú nhìn anh, một lần nữa nói rằng: “Tôi nói, anh không phải đang kiếm tiền sao? Sau đó, à, tôi bây giờ còn đang đi học, tạm thời không có năng lực kiếm ra tiền, cho nên anh cho tôi tiền tiêu vặt hằng tháng? À, tiền mang từ trong nhà ra đã dùng hết, nếu như không phải không còn cách nào, tôi cũng sẽ không kiếm anh…”

Càng nói về cuối, giọng cô càng nhỏ.

Lục Tư Thần nghe rõ.

Anh gật đầu: “Thiếu tiền xài?”

“Vâng.”

Cố Manh Manh gật đầu, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Lục Tư Thần nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó từ trong túi móc ra ví da.

Anh thuận tay lấy ra thẻ đưa cho cô gái, vừa nói: “Muốn bao nhiêu thì cứ lấy, nều như không đủ dùng cứ nói với tôi.”

“Cám ơn.”

Cố Manh Manh cúi đầu, đưa hai tay ra nhận lấy.

Lục Tư Thần nhìn bộ dạng thỏ trắng của cô, chưa phát giác ra liền bật cười.

Anh nhìn mái tóc đen như sa tanh của cô gái, và đưa tay lên chạm vào nó mà không do dự.

Hừ, rất mềm nhấn!

Cố Manh Manh phồng miệng, hai mắt nhìn anh.

Lục Tư Thần rất tự nhiên thu tay về, bình tĩnh nói: “Còn có việc?”

Cố Manh Manh cười lấy lòng: “Hì hì, anh còn chưa nói mật mã tắm thẻ này là gì?”

Lục Tư Thần đều đã thành thói quen.

Nha đầu kia chính là một chuyên gia phá hư bầu không khí!

Đi tới giữa đường, Cố Manh Manh nhận được điện thoại của Thẩm Sơ Tuyết, cô hình như là có chuyện gì gấp gáp, chỉ nói trong điện thoại mấy câu, đại loại không đến được, hẹn hôm sau.

Cố Manh Manh có chút thất vọng.

Sau khi cô cúp máy, không khỏi chán nản cúi đầu xuống.

Lục Tư Thần thấy thế, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Manh Manh ngắẳng đầu nhìn anh một cái, bỉu môi nói: “Bạn tôi có việc không đi được, hẹn tôi lần khác.”

Lục Tư Thần không nói gì.

Cố Manh Manh thở dài: “Tôi đã nghĩ ra buổi chiều sẽ ăn gì rồi, kết quả là cô ấy lại không đến…”

Lục Tư Thần nghe được cô nói như vậy, có một chút mắc cười.

Anh mỉm cười: “Có rất nhiều món ăn nhẹ ngon ở trong thành phố Lâm Thời, muốn nếm thử không?”

“A2”

Cố Manh Manh mở tròn hai mắt.

Cô có một chút háo hức: “Anh sẽ đi tới đó sao?”

Lục Tư Thần gật đầu, nói: “Sẽ tổ chức một cuộc họp ở đó, buổi chiều sẽ về, nếu cô muốn đi, chúng ta có thể dời lại, tối hãng trở về.”

“Được rồi, được rồi! “

Cố Manh Manh gật đầu.

Cô vui mừng: “Tôi đã nghe nói về rất nhiều đồ ăn vặt ở đó nhưng không bao giờ có cơ hội để đi, anh có thực sự sẽ đưa tôi đi?”

“Miễn là cô có thể im lặng một chút!”

Lục Tư Thần nói.

Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức giơ tay che miệng mình, chỉ mở một đôi mắt to long lanh nhìn anh.

Biểu cảm của cô lúc này rất dễ thương, làm cho trái tim của anh có một chút rung động.

Lục Tư Thần không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng mà, anh cũng không ghét nó.

Từ thành phố Nam Chiếu đến thành phố Lâm Thời chỉ hơn hai giờ lái xe, sau khi lên đường cao tốc, đường đi rất yên bình.

Lục Tư Thần đang lật xem tài liệu, không biết qua bao lâu, theo một vòng nhỏ của chiếc xe quay đầu, Cố Manh Manh đã nằm nghiêng lại, vừa vặn ngã vào trong lòng anh.

Động tác của Lục Tư Thần hơi dừng lại.

Anh cúi đầu, nhìn cô gái không có chút hình tượng nằm trên đùi của mình, khuôn mặt kỳ lạ.

Ở phía trước, thư ký cần thận mở miệng: “Ông chủ?”

Lục Tư Thần cắt ngang lời anh nói.

Anh xoa xoa thái dương, từ từ nói: ” Nghỉ ngơi một chút đi.

“Dạt “

Thư ký gật gật đầu, lặng lẽ nhìn thoáng qua Cố Manh Manh, sau đó quay đầu lại.

Lục Tư Thần buông giấy tờ xuống, tiếp tục nhìn cô gái.

Thật ra từ quan điểm của một người đàn ông trưởng thành, cô bé này thực sự giống như một mầm cây, cũng rất mỏng manh, cánh tay nhỏ và mỏng không giống như cổ tay của mình.

Chỉ là…

Lục Tư Thần vừa mới nghĩ tới đây, Cố Manh Manh nằm sắp trên đùi anh bỗng nhiên cựa quậy.

Cô cũng không biết là mơ thấy cái gì, toàn bộ đầu lại tiến về phía trước một chút, hơn nữa thật trùng hợp, khuôn mặt nhỏ bé thuần khiết của cô, đối diện với một phần của anh…

Chuyện này, nó là một sự cám dỗ!

Lục Tư Thần hít sâu một hơi, để tránh xảy ra chuyện gì đó, anh vươn lòng bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên.

Anh đang muốn di chuyển cô đi chỗ khác, nhưng không nghĩ, Cố Manh Manh lúc này lại tỉnh lại.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy động tác của Lục Tư Thần, cô hơi sửng sốt, sau đó liền ngơ ngác lên tiếng: “Anh đang làm gì vậy? “.