Bệnh viện, bãi đậu xe.

Khi Cố Manh Manh đi tới, tài xế đã đợi từ lâu.

Khi nhìn thấy cô thì lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau cho cô.

“Cảm ơn.”

Cô nói một câu rồi cúi người chui vào xe.

Bên trong xe, Lục Tư Thần đang chợp mắt, bộ đồ màu đen trên người tôn lên sự lạnh lùng, lãnh đạm của anh.

Tuy nhiên, Cố Manh Manh không hề sợ hãi.

Cô mỉm cười và đưa tay ra ôm lấy eo người đàn ông, tựa chiếc cằm nhỏ lên ngực anh.

Cứ như vậy mà nhìn anh.

Mấy giây sau, Lục Tư Thần từ từ mở mắt.

Anh cụp mắt xuống, ôn nhu nhìn cô.

Cố Manh Manh cười tươi nói: “Ngủ dậy rồi à?”

Lục Tư Thần đặt lòng bàn tay lên cái đầu nhỏ của cô, nhẹ nói: “Không ngủ.”

“Hả2”

Có Manh Manh phồng má.

Lục Tư Thần cong môi: “Gặp Mẫn Mẫn chưa?”

“Rồi!”

Cố Manh Manh gật đầu thở dài: “Thật đáng tiếc, đứa con cô và Tiểu Tứ đã không còn nữa rồi.”

Lục Tư Thần không nói gì.

Cố Manh Manh nhìn anh, nói tiếp: “Anh đã đến bệnh viện rồi, sao không lên xem thử?”

Ngữ khí của Lục Tư Thần rất nhạt: “Em đi thăm là được rồi.”

“Không giống nhau…”

Có Manh Manh phản bác.

Lục Tư Thần bắt lực, chỉ đành giải thích: “Anh đi thì sẽ chỉ làm cho mọi người không thoải mái.

Nếu đã vậy thì hà tất phải đi?”

Cố Manh Manh chọt hiểu ra.

Cô cười cười: “Lục Tư Thần, cái này là anh không đúng rồi!”

Lục Tư Thần khó hiểu.

Cố Manh Manh tiếp tục: “Ai bảo anh thường ngày nghiêm túc như vậy? Mọi người đều sợ anh!”

“Em sợ anh không?”

Lục Tư Thần đột nhiên hỏi.

Cố Manh Manh đầu tiên là ngắn ra, sau đó lắc đầu, giọng nói trong trẻo: “Không sợ.

Anh đối với em tốt như vậy, em tại sao phải sợ anh?”

Lục Tư Thần cong môi: “Chỉ cần em không sợ là được.”

“Lục Tư Thần!”

Cố Manh Manh khẽ gọi, vội nói: “Anh đang thảo luận chuyện này với anh một cách nghiêm túc.

Anh không thể nghiêm túc chút sao?”

Lục Tư Thần nhướng mày, nói: “Anh cũng rất nghiêm túc!”

Cố Manh Manh bĩu môi, nhìn anh với vẻ mặt sầu não.

Lục Tư Thần thấy vậy thì không thể nhịn được cười.

“Manh Manh…” Anh vuốt ve lưng cô rồi chậm rãi nói: “Em có biết tại sao anh thích em không?”

Cố Manh Manh nghe vậy, hai mắt phát sáng.

Cô nhìn anh đầy mong đợi và hỏi: “Tại sao?”

Lục Tư Thần cười nói: “Bởi vì em khác với những người khác.”

“Hả?”

Có Manh Manh không hiểu lắm.

Lục Tư Thần nói tiếp: “Tuy rằng em không phải là người tốt nhất, nhưng em xuất hiện đúng lúc.

Hơn nữa cũng rất hợp khẩu vị của anh, cho nên anh mới chọn em làm vợ!”

Có Manh Manh nhíu mày.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà, ngay từ đầu không phải anh chọn chị em sao?”

Lục Tư Thần cười lạnh: “Cô ta?”.