Thành phố Nam Chiếu, Cố gia đại trạch.

Giờ khắc này, toàn bộ trong sân giăng đèn kết hoa, xe khách đến trước cổng chính, kiểu nhân vật nổi tiếng trong xe sang, thấy người qua đường là tấm tắc chắt lưỡi.

Mà cô dâu trong phòng, toàn thân Cố phu nhân đều đang phát run.

Bà ta nhìn chiếc váy cưới nằm lặng lẽ trên chiếc giường lớn màu đỏ, đầu óc càng căng thẳng.

Thời gian qua không bao lâu, quản gia từ bên ngoài bước nhanh đến, cúi đầu nói vào tai Cố phu nhân: “Phu nhân, đã tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng Đại tiểu thư!”

Hai chân Cố phu nhân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Bà ta run rẩy cánh môi, cả sắc mặt đều rất yếu ớt.

“Con bé đi đâu rồi?”

“Đại tiểu thư…” Quản gia khó khăn lắm mới há miệng ra nói:

“Cô ấy đào hôn!”

Ầm!

Đây quả thật là sấm chớt giữa trời quang!

Ngoài kia khách mời đã đến, mà nhân vật chính đã đào hôn!

Cố phu nhân hai mắt nhắm nghiền, lòng ngực phát run lên: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Chúng ta làm sao ăn nói với Lục gia? Sẽ xảy ra chuyện, thực sự sẽ xảy ra chuyện!”

Quản gia đỡ lấy cánh tay của Cố phu nhân, gấp gáp: “Phu nhân, bà chớ nóng vội, biên pháp luôn là người nghĩ ra…”

Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh run sợ: “Chị đâu?”

Hai người đều sửng sốt.

Cố phu nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, khi nhìn đến cô gái đứng trước cửa, bỗng nhiên mắt sáng rực lên.

Bà ta bắt lấy tay quản gia, nói: “Lục gia chỉ nói muốn cưới Cố tiểu thư chúng ta, cũng không nói phải là Đại tiểu thư đúng không?”

Quản gia gật đầu: “Đúng vậy!”

Cố phu nhân đánh giá cô gái trước mắt, khé miệng nổi lên tia cười lạnh.

Quản gia là tâm phúc của bà ta, tự nhiên là lòng biết rõ.

Ông ta chần chờ: “Phu nhân, tốt như vậy sao?”

Cố phu nhân cười nhạt: “Đem cô ta gả đi cũng tốt, đỡ phải khiến tôi phiền muộn.”

Sau khi nói xong lời này, bà ta bỗng nhiên đổi sắc mặt, cười híp mắt vẫy vẫy cô gái nói: “Qua đây, Manh Manh, con qua đây!”

Vẻ mặt Cố Manh Manh nghi ngờ.

Cô chậm rãi đi tới, trên cơ thể nhỏ nhắn mặc quần áo lụa mỏng màu trắng, khuôn mặt xinh xắn lớn chừng bàn tay, đôi mắt đen nhánh vừa tròn vừa to, giống như con nai ngơ ngác.

Sau cùng, cô đứng trước mặt Cố phu nhân.

Cố phu nhân nhìn cô, mở miệng nói: “Manh Manh, cô đi lên đây có chuyện gì vậy? ”

Cố Manh Manh có chút sợ hãi.

Cô biết cô không có tư cách để lên lầu, ngày thường cô ấy ở chung chỗ với những người giúp việc ở tầng trệt.

“Tôi… tôi đến đây để tìm chị gái…”

Cô trả lời lí nhí, hai bàn tay nhỏ nắm lấy váy, có chút lo lắng.

Từ trong đáy mắt Cố phu nhân lóe lên sự chán ghét.

Bà mỉm cười rồi nói, “Manh Manh, chị gái của cô có chút chuyện phải ra ngoài nên cô không thể gặp được đâu.”

“Hả? ”

Cố Manh Manh bất ngờ, sững sờ mở to hai mắt.

Bà nhìn cô rồi tiếp tục: “Nhưng cô cũng thấy, bây giờ có rất nhiều người đang chờ đợi cô dâu ở ngoài kia, và nếu như cô dâu không xuất hiện, người khác sẽ đàm tiếu về gia đình chúng ta, cô có biết điều này không?”

Cố Manh Manh nghe đến đó có chút mơ hồ.

Cô trả lời: “Vậy thì bà phải nhanh chóng tìm kiếm và đưa cô ấy trở về.”

“Nếu tôi tìm thấy thì tôi còn nói chuyện này với cô làm cái gì!”

Cố phu nhân sốt ruột liền nói một câu.

Nhưng ngay sau đó bà liền lấy lại tinh thần và vội vàng xoa dịu cô và nói,:”Liệu cô có thể giúp tôi một việc được chứ? “.