Nhìn cô bây giờ rất đáng thương Lý Uyển Đình nhìn cô như thế cười thỏa mãn

- thật là đáng thương mà

- lý ra năm đó, tao nên giết mày mới phải. Bây giờ mày sống được tới hôm nay. Được trở về bên cạnh người đàn ông này yêu cũng nhờ có tao cả thôi. Mày nên biết ơn vì điều đó mới phải

Bà ta khinh miệt nhìn cô nói, từ ngoài có 1 tên đi vào

- Lý tiểu thư không hay rồi, bên ngoài báo cáo từ xa có 2 chiếc xe đi tới. E rằng là Dư Thần

- ngu ngốc tại sao lại để họ điều tra ra được chỗ này, ngăn họ lại bằng mọi giá

Nói rồi cô ta cùng tên đó ra ngoài, hiện giờ bây giờ chỉ có cô và bà ta với 1 tên thuộc hạ

- trừ khử mày rồi thì từ nay Triệu gia mãi là của tao. Dư Thần đó cũng thuộc về Lý Uyển Đình

- không...cô mau dừng lại đi

- câm miệng

Bà ta dùng lực tát lên mặt cô khiến cô té xuống đất

- đúng thật là đáng thương mà hahaha

Nhìn cô thê thảm như vậy bà ta cười hả hê

Đoàng đoàng. Bên ngoài bỗng dưng có tiếng súng, rất nhiều là đằng khác

- có chuyện gì vậy, này cậu mau ra ngoài xem coi chuyện gì xảy ra

- được thưa Triệu phu nhân

Tên đó nói xong liền rút súng đi ra ngoài. Vừa mới bước chân ra tên đó liền ngã xuống đất

- có chuyện gì vậy?!

Thấy tên đó nằm bất động không lên tiếng, nhìn kỹ mới thấy trên trán tên đó có 1 viên đạn

- " hắn...chết rồi? "

Cô cũng ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi vì thấy tên nằm dưới đất đã chết

Sự sợ hãi bất chợt hình ảnh hắn hiện ra trước mắt cô

- " a Thần anh đang ở đâu. Em rất sợ, mau tới cứu em... "

Đoàng, lại thêm 1 tiếng súng nổ làm cô giật mình, có rất nhiều tiếng bước chân. Là của đàn ông? Điều này khiến cô sợ càng thêm tăng

Bước chân ngày càng gần. Hình ảnh hắn đột nhiên xuất hiện, là hắn. Hắn đến cứu cô

- a....a Thần

Nhìn thấy cô ngồi dưới đất, trên mặt có dấu tay là cô vừa bị đánh ư? Nhìn sang bà ta, chính là bà ta đã ra tay đánh cô?

Lần trước cũng chính bà ta tát cô, hắn biết nhưng rồi bỏ qua. Còn lần này ư? Ra tay đánh cô còn bắt cóc cô điều này không thể tha thứ. Triệu Tuyết Nghi tôi nhất định sẽ cho bà biết thế nào là đụng đến người phụ nữ của Dư Thần này

- Thần....

- Dư Thần!

- Triệu Tuyết Nghi lần này bà không thoát được rồi

- hừ, nếu như đã thế. Cho dù có chết con tiện nhân kia cũng phải chết theo

Bà ta chạy tới nắm đầu cô đứng dậy, đưa con dao kề sát cổ cô

- ư...

- Mễ Mễ

- sao hả Dư Thần

- đủ rồi mau thả cô ấy ra!

- thả ư? Có ngu mới nghe lời mày Dư Thần

- a Thần...

Cô sợ hãi, toàn thân đều run cả thôi, chiếc cổ trắng nõn nà có 1 giọt máu chảy xuống dưới lưỡi dao. Cô đau

- tôi cho bà cơ hội cuối cùng. Mau thả Triệu Mễ Mễ ra!

- mau thả người ra, Triệu Tuyết Nghi

- đừng có mơ. Muốn tao chết? Vậy thì nó cũng đừng hòng mà sống được

Kề sát lưỡi dao vào cổ cô... Phập, bà ta buông cô ra, cây dao trên tay cũng rơi xuống đất, ngã khụy xuống đất

Vai bà ta đã bị bắn, đạn bắn là do lính bắn tỉa. Lính bắn tỉa đó, cũng chính là người của hắn

- bắt bà ta lại

Hắn ra lệnh, bọn họ tiến lên phía trước bắt lấy bà ta, hắn đến bên cô ôm lấy cô

- Mễ Mễ không sao nữa rồi, ổn cả rồi

- hức em sợ, thật sự rất là sợ a Thần

- anh xin lỗi

Hắn ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô 1 nụ hôn

- chúng ta ra khỏi đây, anh từ nay hứa sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa

- ưm

Cô gật đầu, quay lại nhìn cô của mình bị người của hắn giữ lại. Cô đi tới

- cô

- có phải là mày thấy tao rất đáng thương hay không hả

Cô im lặng lắc đầu

- nếu như có thời gian có thể quay lại. Cô liệu có hối hận vì đã làm những chuyện như vậy hay không?

- thời gian quay lại cơ á? Nực cười, sẽ không bao giờ có thể đâu. Mày sẽ không bao giờ hạnh phúc được với Dư Thần mãi đâu, cứ chờ đó đi

Bà ta nói, đưa mắt nhìn phía trước bỗng nhếch môi cười, hắn thấy vậy có dự cảm không hay

Đột nhiên Lý Uyển Đình từ đâu xuất hiện, cầm khẩu súng trên tay

- con tiện nhân Triệu Mễ Mễ. Đi chết đi

Lý Uyển Đình cầm khẩu súng nhắm bắn vào cô. Cô ngạc nhiên quay lại

Đoàng, cứ ngỡ viên đạn đã trúng mình nhưng không. Cô dần mở mắt ra thì thấy có bóng dáng người đàn ông cao to đang đứng chắn trước mặt mình, hắn ôm chặt cô vào lòng

- a...a Thần

- ngốc này vì sao lại không né?

Cô ngạc nhiên. Người của hắn vì sơ suất nên đã để cô ta trốn thoát. Thật không ngờ cô ta lại dám quay lại cầm súng bắn cô. Bọn họ nhanh chóng đã bắt được cô lại

Nhìn thấy mình bắn hụt cô nhưng trúng hắn. Là hắn đã đứng ra mà đỡ viên đạn này cho cô

- tại sao vậy? Dư Thần vì sao lại vì cô ta kia chứ

Cô ta không cam tâm. Thật sự rất không cam tâm. Vì cái gì cô lại được hắn bảo vệ. Không được, vì cô mà hắn bị thương như vậy không đáng. Cô ta đáng chết kia mà

Mặc cho cô ta phản kháng bọn họ đưa cô ta và Triệu Tuyết Nghi ra ngoài

Hạ Tiêu Phàm đã gọi xe cứu thương. Chiếc áo sơ mi trắng của hắn, bả vai bên trái đã nhuộm màu đỏ. Là máu của hắn, cô bắt đầu khóc khi thấy hắn bị thương

- a Thần anh bị thương rồi. Máu nhiều quá....hức....máu không ngừng chảy

- đồ ngốc em không được khóc. Anh không có chết được đâu mà em lo

- lần trước cũng vì em đỡ đạn mà anh bị thương lần này anh cũng vì đỡ đạn cho em lại bị thương. Vì sao lại đỡ đạn cho em chứ. Tại sao lại không để em bị bắn cơ chứ, anh là đồ ngốc sao

- phải, là anh rất ngốc đó. Rất ngốc vì khoảng thời gian đó làm em tổn thương hại chúng ta mất con, Mễ Mễ anh không muốn em bị thương không muốn em tổn thương 1 lần nào nữa

Cô cứ im lặng mà khóc. Hắn đưa tay mau đi những giọt nước mắt trên má cô

- đừng khóc. Anh sẽ rất buồn đó

Cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô

- Mễ Mễ anh yêu em

Hắn ngã xuống và ngất đi

- a Thần, a Thần

- cậu ấy chỉ vì mất máu mà thôi, mau đưa cậu ấy tới bệnh viện

- ừm...

- " a Thần anh nhất định sẽ không sao đâu mà..."

- ----------------------

- Hết Chap 90

❤❤❤

- Hôm nay sẽ ra thêm chap nữa ạ❤