Người đàn ông ngồi trước mặt Chu Phỉ vậy mà lại bắt cô quỳ gối dưới chân hắn, giọng nói ba phần lạnh bảy phần khinh thường hướng về phía cô vang lên:

_ Chu Phỉ, có phải cô yêu tôi nhiều đến lụy luôn rồi không? Mà có đi chăng nữa thì Lâm Vỹ tôi đây cũng không để cô phải sống yên ổn đâu!

Chu Phỉ không những không nhìn hắn mà đến câu trả lời cũng buồn nói ra, cô vẫn giữ được tư thế quỳ rạp trước mặt hắn, biểu cảm một chút cũng không thể hiện ra bên ngoài.

Lâm Vỹ là bạn trai từ thời đại học năm ba đến nay cũng được bốn năm, cứ tưởng hắn yêu cô, sẽ cưới cô nhưng cô đã lầm hắn ở cạnh cô cũng chỉ vì tài sản của Chu gia mà thôi.

Sau khi tài sản bị Lâm Vỹ lừa gạt vào tay hắn thì ba cô bị bệnh tim lâu năm tái phát, không cứu kịp thời thì qua đời, mẹ vì buồn khổ mà đi theo ba.

Sau khi an táng cho ba mẹ thì Lâm Vỹ lại đến làm phiền chẳng để cô yên tĩnh, không những thế mà còn tung tin đồn nhảm nói cô là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của hắn và tiểu tam.

Điều cay đắng hơn nữa là tiểu tam không ai khác chính là người bạn thân - Vân Trang đã bên cạnh cô suốt bảy năm gắn bó.

Hai người họ bắt tay nhau lừa gạt cô, một người là bạn trai suốt bốn năm bên nhau, một người là bạn thân gắn bó bảy năm liền lại cam tâm hãm hại cô để đạt được mục đích.

Lâm Vỹ ngồi trên ghế quan sát người con gái trước mắt, hắn suy nghĩ gì đó rồi nở nụ cười nham hiểm, giọng nói cũng khác đi, đưa tay nắm lấy cằm để cô đối diện với hắn:

_ Chu Phỉ, tôi vừa nghĩ ra một ý rất hay, chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm tối nhất định sẽ dễ cô sống yên ổn phần đời còn lại.

Nụ cười của Lâm Vỹ càng lúc càng nham hiểm hơn, nhìn sâu vào đôi mắt của Chu Phỉ đợi câu trả lời.

Chu Phỉ vừa nghe câu nói của hắn thì cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm nhưng vẫn không thể hiện ra vì cô không muốn hắn thấy mình mất kiểm soát.

_ Anh không nghĩ là tôi sẽ nói chuyện này cho Vân Trang biết hay sao? Cô ta mà biết thì tôi nghĩ anh sẽ phải sống khổ sở để qua một tuần ăn chay đấy!

_ Hừ, tôi cho cô bảy ngày suy nghĩ, nếu như đồng ý thì theo địa chỉ trên đây đến tìm tôi, còn nếu không thì hậu quả còn hơn mấy hôm trước nữa đấy!

Vứt lại tấm địa chỉ khách sạn Đêm Sao thì đi mất, Chu Phỉ lúc này mới buông thả tất cả, dòng nước ấm từ trong khóe mắt của cô chảy dài trên má tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn, cô muốn khóc để vơi đi tất cả những gì xảy ra trong một tháng qua.

Ngày hôm sau, cô lần theo địa chỉ nhà của Vương Thiên Minh được ghi trong sổ nhật ký của ba mình, cộng với tờ giấy hẹn với Tập đoàn Vương thị.

Đến biệt thự nơi anh ở để tìm anh nhưng kết quả lại bằng không, người làm không cho cô vào thì đã đành đằng này lại sỉ nhục cô vì cách ăn mặc đơn giản, lúc đi xa biệt thự giọng nói khó chịu của Chu Phỉ vang lên:

_ Các người đợi đi, sau này tôi mà trở thành thiếu phu nhân của Vương gia rồi thì đừng trách tại sao tôi lại khó ăn khó ở khó chiều nhá, hứ!

Ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại, bắt taxi đến Vương thị, đến bàn lễ tân chào hỏi một chút:

_ Chào cô, tôi muốn gặp Vương tổng, không biết cô có thể thông báo giúp tôi hay không?

_ Xin hỏi cô có giấy hẹn không? Nếu không thì qua bên kia ngồi chờ.

_ Tôi có, tôi có.

Lấy trong túi ra tờ giấy hẹn đưa cho lễ tân sát nhận, nhìn tờ giấy hẹn được ghi là không giới hạn thì lễ tân gọi thông báo cho thư kí riêng của Vương Thiên Minh.

_ Xin chào thư kí Kim, có người muốn gặp Vương tổng, giấy hẹn là không giới hạn.

Được.

Giấy hẹn không giới hạn có nghĩa là tờ giấy đó sẽ mãi có hiệu lực chỉ khi mất đi mà thôi.

Trước kia Vương Thiên Minh cho ba cô là Chu Bảo tờ giấy hẹn này là vì ba cô và ba anh là bạn thân lâu năm được xem là tri kỉ của nhau.

Ba anh không may qua đời từ sớm khi anh vừa tròn bảy tuổi, mẹ anh - Đào Ánh Ngọc vừa gánh công việc ở công ty vừa thường xuyên đi công tác xa nhà, thời gian cho anh cũng ít đi.

Sau này, anh vừa tốt nghiệp đại học thì mẹ anh lại giao toàn bộ Tập đoàn Vương thị cho anh.

Còn về tờ giấy hẹn không giới hạn thì anh chỉ tiện tay cho Chu Bảo, cũng không nghĩ lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn này.

Sát nhận thành công tờ giấy hẹn là thật, lễ tân quay sang nói với cô:

_ Tiểu thư, cô qua kia đợi một lát, thư kí Kim sẽ xuống đón cô.

_ Được, cảm ơn cô.

Đi đến ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh một chút rồi cầm điện thoại lên xem ảnh gia đình ba người, dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu cô:

_ " Ba mẹ, con nhất định sẽ lấy lại tất cả của Chu gia, con sẽ khiến cho hắn phải trả giá đắt khi lừa dối con."

Thư kí Kim theo lời dặn của Vương Thiên Minh xuống sảnh để đón cô.

Nhìn thấy cô đang xem điện thoại, cậu đi đến ho nhẹ một tiếng rồi nói:

_ Chu tiểu thư, mời cô theo tôi lên gặp Vương tổng.

_ À được.

Theo sau thư kí Kim lên tầng bảy mươi hai, tầng này chỉ có một phòng làm việc của anh và phòng của thư kí Kim ngoài ra không còn phòng nào nữa.

Đến trước cửa phòng có để bảng Chủ Tịch Vương Thiên Minh, thư kí Kim đưa tay gõ cửa rồi nói vọng vào:

_ Vương tổng, tôi đưa Chu tiểu thư lên rồi!

_ Cho vào.

Mở cửa bước vào, Chu Phỉ quan sát căn phòng rồi nhìn người đàn ông đàn ngồi ở bàn làm việc đang quan sát cô từ lúc bước vào.

Thư kí Kim để lại một câu rồi ra ngoài:

_ Tôi ra ngoài làm việc trước đây.

Thư kí Kim rời đi, không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, ngột ngạt đến thở không được.

Vương Thiên Minh vẫn giữ nguyên tư thế quan sát Chu Phỉ không có ý định muốn lên tiếng trước.

Chu Phỉ khó chịu với tình huống trước mắt, giọng nói trong trẻo vang lên:

_ Vương tổng không định mời tôi ngồi sao? Khách đến mà một câu cũng không nói là sao?

Vương Thiên Minh cảm thấy hứng thú với câu nói vừa rồi của Chu Phỉ, đưa tay ra hướng về sofa ý mời ngồi.

Chu Phỉ cũng không phải loại con gái hay dễ ngại ngùng gì nên mời thì mình ngồi.

Thấy anh vẫn im lặng không lên tiếng cô chỉ đành chủ động nói thẳng vấn đề chính:

_ Tôi có chuyện muốn bàn với anh.

Lúc này Vương Thiên Minh mới đi đến ngồi đối diện với cô, giọng nói nửa đùa nửa thật hỏi:

_ Chu tiểu thư thì có chuyện gì muốn bàn với tôi chứ?

_ Tôi muốn kết hôn hợp đồng với anh, chỉ cần ba năm tôi với anh đường ai nấy đi.

_ Ý em muốn là gì thì cứ nói thẳng.

Nghe được câu nói vừa ý, cô nhếch mép cười nhìn anh nói tiếp:

_ Tôi muốn trong thời gian làm vợ chồng, anh phải giúp tôi lấy lại Chu gia và Chu thị, đổi lại anh muốn gì ở tôi cũng được.

_ Kể cả sinh con sao?

_ Không thành vấn đề, anh giúp tôi lấy lại gia sản của ba tôi thì kể cả hai đứa tôi cũng đồng ý.

Nhìn cô không trả lời như đang suy nghĩ gì đó, cô không thể đoán được suy nghĩ của người đàn ông này.

Vương Thiên Minh gật nhẹ đầu rồi lên tiếng:

_ Tôi đồng ý với em.

Ngày mai em đến Vương gia làm quen, mẹ tôi cũng ở đó.

Đồ dùng thì em soạn sẵn đi sẽ có người đến dọn, chỉ được mang theo đồ cần thiết không cần đem đồ mặc làm gì.

_ Tại sao chứ?

_ Vương Thiên Minh tôi không đủ tiền để mua đồ cho em mặc sao?

_ Còn một chuyện tôi muốn nói.

Lâm Vỹ đưa tôi địa chỉ khách sạn Đêm Sao, muốn tôi ngủ với hắn một đêm.

_ Muốn tôi giúp?

_ Không giúp gì nhiều, chỉ cần anh cho người thay thế tôi là được.

_ Được, không còn chuyện gì thì em có thể về, ngày mai cho người đến đón em..