“Vân Hi! Em phát hiện mình có thai từ lúc nào?”

Buổi sáng Kỷ Huân Nhiên vừa đút cháo tổ yến cho Thượng Vân Hi vừa thì thầm hỏi cô.

Vân Hi hơi động mi mắt có chút lảng tránh.

Lại nghe Kỷ Huân Nhiên tiếp tục lên tiếng: “Hôm làm xét nghiệm, đúng chứ? Cho nên Hoàng Phủ Luật mới không bắt em phải hiến thận cho Hoàng Phủ Úy Nhi?”

“Không phải.

Em mới biết gần đây thôi, nếu không đã chẳng nhận lời với Tần Thụy tham gia bộ phim Thiên Lăng...!Nhưng mà, có thể Hoàng Phủ Luật như anh nói, vì lần xét nghiệm đó biết được mới không...!Nhưng suy cho cùng, cũng không cứu được Úy Nhi.”

“Anh là cha của đứa bé, anh có quyền được biết về sự tồn tại của nó, em lý nào lại giấu anh, còn vì anh sang Anh mà trốn tránh không chịu nghe máy.”

Thượng Vân Hi im lặng.

“Cuộc sống của anh thật sự mệt mỏi, chỉ cần có em thôi anh cũng mãn nguyện, tại sao vì chút hiểu lầm và áp lực em nói buông tay thì buông tay.

Chẳng chút nào nghĩ đến cảm giác của anh?”

Thượng Vân Hi ngước mắt nhìn vào ánh mắt của Kỷ Huân Nhiên cảm giác không nỡ, cô vuốt nhẹ xuống chỗ bụng dưới, có chút tang thương nói: “Người nhà của anh không chấp nhận...!còn muốn chúng ta chia tay.

Nhưng mà, Hoàng Phủ Luật đã gây áp lực đến anh ư? Hôm qua...!nghe Tiểu Đan nói có cảnh sát đến.

Thật ra là có chuyện gì?”

Kỷ Huân Nhiên trầm ngâm không nói, vẫn đều đặn đúc cháo cho Vân Hi.

Đợi khi cô ăn xong thì dìu cô ra ngoài lan can hóng gió.

Lúc này anh mới lên tiếng: “Đợi qua hôm sau anh đưa em về nhà của anh khi trước.

Nghe nói...!em và Tiểu Đan thuê một căn nhà nhỏ ở Vịnh Đồng La, mở một starbucks.

Không ngờ trong một tháng ngắn ngủi, cuộc sống của em bắt đầu thú vị.”

Thượng Vân Hi lần nữa vuốt bụng dưới, cảm giác hòa hoãn với Kỷ Huân Nhiên: “Vậy một tháng đó, anh đã làm gì?”

“Anh sang bên Anh giải quyết chuyện chi nhánh bên đó, mấy ngày cuối...!anh có trở lại lâu đài cũ mà chúng ta bên nhau.

Em có nhớ không?”

Thượng Vân Hi ngạc nhiên.

Vội lắc đầu.

“Em có muốn tìm lại ký ức với anh lúc trước hay không? Thật ra...!mối tình đầu của em chưa chắc là Hoàng Phủ Luật.”

Thượng Vân Hi tiếp tục ngỡ ngàng trước những lời mà Kỷ Huân Nhiên vừa nói, trong đầu có chút mông lung.

Cô cố gắng nhớ lại, nhưng mãi chẳng có chút ấn tượng nào.

“Khi em thật sự khỏe lại, chuyện ở công ty giải quyết ổn thỏa.

Anh và em cùng sang Anh sinh sống.

Tòa lâu đài cũ nằm ở một nơi thanh tịnh, cuộc sống như vậy...!anh nghĩ em sẽ thích lắm.

Chúng ta...!cùng nuôi dạy con khôn lớn.

Hửm?”

“Được.”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, lúc này thì trông thấy vú Châu đi vào.

“Cậu à, Tần Thụy đang ở dưới phòng khách.

Anh ta nói...!muốn thăm Kỷ phu nhân.”

“Được.

Tôi xuống dưới ngay.”

Vân Hi khoác thêm chiếc áo len mỏng bên ngoài rồi cùng Huân Nhiên xuống dưới tầng gặp Tần Thụy.

Lúc vừa ngồi xuống đã nghe Tần Thụy hỏi: “Vân Hi! Chuyện của em sáng nay báo chí đưa tin...!có thật không?”

“Là chuyện gì?” Thượng Vân Hi ngỡ ngàng bật hỏi.

Phía này Kỷ Huân Nhiên vớ tay dưới bàn xem báo mới hôm nay.

Quả nhiên tạp chí lá cải lại bắt được tin tức của Vân Hi và đưa tin linh tinh như vậy.

Vân Hi trông thấy cũng bàng hoàng.

Còn nghĩ là chuyện viên ngọc trai bị mất cắp, mọi người gièm pha...!nhưng càng đọc cô càng không dám tin những gì bài báo viết.

Cô giết người? Báo chí nói cô giết người.

“Nghe nói cổ giá của Kỷ thị đang rớt giá rất thảm.

Ông bà Kỷ vừa tổ chức họp báo đính chính tin đồn.

Nhưng mà...!tôi e rằng không khởi sắc được.” Tần Thụy nhìn sang phía Kỷ Huân Nhiên và nói.

Đối với thị trường cổ phiếu Hong Kong Tần Thụy cũng bắt đầu nghiên cứu khi quyết định sinh sống ở đây.

Từ trước đến nay, Tần Thụy luôn có hứng thú với chuyện đầu cơ và phát triển, nên cực kì quan tâm.

Chỉ là không ngờ tới có người nhắm vào Thượng Vân Hi để hạ bệ Kỷ thị.

Tần Thụy nghĩ ngợi là vậy nhưng Kỷ Huân Nhiên lại hoàn toàn trái ngược lại.

Chuyện chi nhánh ở Anh đi vào bước phá sản.

Tập đoàn Ivy R gặp tình trạng thị trường lũng đoạn.

Kỷ thị đang bị làm rỗng, đối với những cổ đông, họ rất khó lòng trừu giữ cổ phần trong tay để ủng hộ mãi.

Nếu như tin tức xấu không ngừng bị đưa ra, nhắm vào phía họ...!rất có thể sẽ bị kẻ xấu thừa cơ hội.

Chuyện tệ hại này, rất không dễ dàng mà xử lý cho được.

Hoàng Phủ Luật tham vấn sâu vào, có lòng bất chính.

Lại kéo Viên thị vào cuộc, quả nhiên muốn dồn họ vào chỗ yếu thế.

Kỷ Huân Nhiên hết sức phiền muộn.

Nhưng mà, đối với anh mà nói chuyện đã không còn bao nhiêu quan trọng.

Dù sao đây là hậu quả của nội bộ nhà họ Kỷ và ngoại tộc phân tranh, kéo dài bao nhiêu năm nay, hậu quả nằm trong dự đoán.

“Show thời trang tới sắp trình làng, mong là đẩy mạnh thương hiệu lần này có thể giúp Kỷ thị khởi sắc.” Kỷ Huân Nhiên nói.

“Vậy thì, em có giúp được gì hay không? Đều do em cả.

Cảnh sát có đến tìm em nữa không?”

Kỷ Huân Nhiên nhìn Vân Hi mỉm cười và nói: “Chuyện này phía luật sư của anh đã lo liệu, em yên tâm đi.”

Bên ngoài trời bắt đầu trút xuống cơn mưa, sấm rền rất lớn.

Mọi người đồng thời nhìn ra cảnh vật ướt át bên ngoài, cảm giác nặng trĩu.

Dự cảm ngày tháng tới đây sẽ không được yên bình như trước.

Từng đợt gió thổi quật mạnh cành cây, tiếng xào xạc và tiếng nước tí tách vỡ tan.

Vú Châu pha trà nóng mời Tần Thụy và cốc sữa dành cho mẹ bầu.

Nghĩ đến vừa rồi động thai, cho nên Vân Hi cũng nhất mực cố gắng phối hợp với vú Châu để cải thiện lại sức khỏe.

...

Hoàng Phủ Luật cầm khung hình cũ của Úy Nhi nhìn ngắm gần hơn 1 giờ đồng hồ, trong lòng nặng nề tâm sự.

Bên ngoài có tiếng quản gia thông báo, rất nhanh Nancy đã chạy ập vào bên trong.

“Luật! Tại sao vậy? Chuyện phong sát là do anh trừng phạt em đúng không?” Nancy bật khóc nức nở, ngã ập xuống gối Hoàng Phủ Luật đang ngồi ở salon, tận cùng đau khổ than khóc: “Em bên cạnh anh bao nhiêu năm, cho dù không có tình cũng có nghĩa, anh hà tất dồn em vào đường cùng mới chịu.

Em đối với anh là chân tâm, em ghen tức Thượng Vân Hi cũng vì một lòng yêu anh mà thôi.”

“Vậy sao? Yêu tôi?”

“Em dại dột...!là em sai.

Anh có thể bỏ rơi em, nhưng tồn tại trong ngành giải trí không dễ.

Em khó khăn lắm mới có chút tên tuổi.

Xin anh chừa cho em con đường sống.”

“Cô và Tần Thụy tính kế cho Phong Tiểu Linh trốn thoát lần đó...!tôi còn chưa tính.

Từ bao giờ lại thân thiết với hắn bán đứng tôi?”

“Vì...!vì em không thích Vân Hi bên cạnh làm lay động vị trí của em.”

“Cô có thể chuộc lỗi đấy?”

“Sao ạ? Ý anh là...”

Hoàng Phủ Luật cười lạnh.

Sau đó phủi tay của Nancy ra khỏi đầu gối.

Anh đứng dậy tiến về phía cửa sổ sát đất.

“Ngày mai tôi lại quay về Hong Kong.

Cô cũng theo cùng đi.”

“Vâng.”

Cho mình thời gian an tĩnh, rõ ràng anh cảm nhận được rung động thực sự của bản thân là như thế nào.

Bao nhiêu năm nay anh đối với Phong Tiểu Linh là không thể quên.

Cho dù anh cố lừa dối chính mình là chỉ có hận, nhưng lúc xưa anh trông thấy Nancy, lại nhìn thấy bóng dáng của Phong Tiểu Linh.

Lần này...!anh muốn từ từ có lại tình cảm của cô ấy.

Muốn níu kéo kí ức và những yêu thương.

***.