“Phó chủ tịch Kỷ! Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Cô xuống xe đi, và nên theo Jay trở về Hong Kong trước.

Tốt nhất đừng chọc giận đến tôi.”

“Phu nhân ép buộc tôi...!chuyện đều do bà ấy an bài.

Nếu không sẽ làm hại đến anh trai tôi...!Anh tin tôi đi.

Đừng sa thải công việc của tôi có được không? Tôi không thể mất việc ở Tập đoàn Ivy R.”

Kỷ Huân Nhiên chau mày, hơi mất kiên nhẫn.

“Tôi không rảnh nghe cô viện cớ.

Hiện tại cô biết nhiều bí mật thương mại ở Tập đoàn, nếu thực sa thải trong vòng 3 năm không thể tìm việc chung ngành được...!Tôi cũng không an tâm để cô làm cho những công ty cạnh tranh.

Hạ Huyên! Cô theo tôi từ khi tôi mới du học ở Anh về chân ướt chân ráo làm cho Tập đoàn.

Nếu không vì lần này bán đứng tôi, đã không tuyệt tình.

Tôi ghét nhất bị phản bội.”

“Nói như vậy...!là anh muốn cho tôi cơ hội đúng chứ?”

Kỷ Huân Nhiên trực nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Hạ Huyên lãnh đạm nói: “Cô hỗ trợ Jay công tác ở BigMoon và hoạt động giải trí đi.

Giúp tôi tiếp cận Nancy và...!Hoàng Phủ Luật.”

Hạ Huyên hoàn toàn ngỡ ngàng trước phân phó này của Kỷ Huân Nhiên...!Trong lòng bao mối ngổn ngang.

Cô hít sâu vào hơi, ánh mắt mông lung đầy do dự.

“Cô suy nghĩ đi.

Tôi phải đi ngay.”

Hạ Huyên đờ ra nhưng vẫn nghi vấn: “Anh...!đi tìm Vân Hi sao? Chuyện đêm qua khiến cô ấy phải rời đi?”

Nhắc đến chuyện cũ Kỷ Huân Nhiên tức giận trở lại, ánh mắt gay gắt nhìn Hạ Huyên.

Nghĩ đến cô ấy và Jay...!thì cũng giảm bớt phần nào chán ghét.

Hạ Huyên thức thời xuống xe.

Cô đứng đấy nhìn theo xe của Kỷ Huân Nhiên rời đi, ánh mắt thâm trầm.

Kỷ Huân Nhiên chau mày nói với anh Phó đang lái xe.

“Chuyện của Hoàng Phủ Úy Nhi điều tra đến đâu rồi?”

“Trên dưới Hoàng Phủ rất thận trọng.

Hoàn toàn không để lộ tin tức nào ra ngoài.”

“Cũng sớm đoán là không tra ra manh mối nào.

Nhưng Vân Hi có thể đi đâu chứ?” Kỷ Huân Nhiên trầm thấp giọng nói.

Anh Phó để ý đến vẻ mặt tự trách của Kỷ Huân Nhiên, thì mở lời: “Hôm qua tôi nghe phu nhân có hẹn với Tần Thụy.

Chúng ta tìm hiểu người này vẫn hơn.”

“Tần Thụy...!Hắn lần trước sau khi cứu Vân Hi, tôi đã an bài công việc mới ở Nhật.

Hiện tại cuộc sống và công việc thế nào?”

“Anh ta ở Thượng Hải không còn được săn đón như trước, mấy công ty giải trí bắt tay đóng băng hoạt động của anh ta.

Thời gian qua chủ yếu quay quảng cáo cho mấy nhãn hàng và tham gia đóng vai khách mời vài bộ phim.”

Kỷ Huân Nhiên ôm trán, có chút phiền muộn.

“Cho xe đến công ty quản lý của hắn ta đi.”

“Vâng.”

Đáng lẽ sẽ cùng Vân Hi đi du lịch ở đây, xem như hưởng tuần trăng mật, không ngờ được...!lại xảy ra chuyện, còn để cô ấy rời đi.

Phía này Thượng Vân Hi cùng Tần Thụy thăm bệnh Úy Nhi ở bệnh viện tư cao cấp, xung quanh được vệ sĩ canh chừng rất cẩn mật.

Vì hô hấp của Úy Nhi bị suy yếu nên Vân Hi và Tần Thụy cũng không thể vào phòng vô khuẩn để thăm Úy Nhi được.

Thượng Vân Hi nhìn sang Tần Thụy, tâm tình nặng trĩu: “Tôi giúp được gì cho em ấy không?”

“Nghe nói Hoàng Phủ Luật đã sang Nhật đang trên đường đến đây...!Em nên hỏi ý kiến anh ta vẫn hơn.

Nhưng mà tình trạng của Úy Nhi thật sự không khả quan.”

“Anh có dự tính gì không? Hay vẫn ở Nhật?”

“Tôi bỏ bê nhiều dự án ở Thượng Hải, mất lòng nhiều người trong ngành Giải trí, tôi nghĩ...!sắp tới sẽ phát triển ở Hong Kong.

Còn em?”

“Tôi muốn có cuộc sống độc lập.

Và tách biệt với Kỷ Huân Nhiên.

Nhưng tôi còn người thân ở Hong Kong, cho nên tôi vẫn sẽ về lại đó.”

“Vậy thì chúng ta cùng đi...!Em có muốn tham gia ngành giải trí hay không? Tôi có quen chuyên gia diễn xuất, họ có thể training cho em.

Với vẻ ngoài này...!em chắc chắn được.

Ngành này, nói cho cùng dễ kiếm tiền...!có địa vị rồi, sẽ không ai bắt nạt được em.

Kỷ Huân Nhiên và Hoàng Phủ Luật đều là những người có địa vị lớn, em nên tự tính toán cho tương lai mình vẫn hơn.”

Thượng Vân Hi lạnh nhạt đứng đấy, cô nhìn Tần Thụy sau đó thì đi về chỗ ghế chờ ngồi xuống.

Thoáng thở dài: “Tôi muốn mở một starbucks, nhưng mà ở Hong Kong...!về mặt pháp lý chắc rằng không đủ điều kiện.

Anh nghĩ tôi...!tham gia vào ngành giải trí được ư?”

Hoàng Phủ Luật và Kỷ Huân Nhiên có lẽ sẽ không để cô được toại nguyện...!

Tiếng bước chân vang lên trong hành lang dài vắng lặng, không phải một người đến...!có lẽ nào là Hoàng Phủ Luật.

Tần Thụy và Thượng Vân Hi vô thức đứng lên, ánh mắt hướng nhìn lối đi, tựa như trông đợi người đến là ai.

Hoàng Phủ Luật vừa nhìn ra được hình dáng của Thượng Vân Hi thì đưa tay lên ra hiệu cho thuộc hạ lui về sau, bản thân tự sải bước đến gần.

“Cô đến đúng lúc lắm.” Hoàng Phủ Luật lạnh lẽo nói.

Tuy nhiên ánh nhìn lại quét qua Tần Thụy một cái, rồi lại quay sang nói với Thượng Vân Hi: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói.”

Vân Hi gật đầu sau đó đi theo bước chân của Hoàng Phủ Luật đến một căn phòng chờ.

Ở đây phòng và dịch vụ thuộc hàng tổng thống, trưng bày rất xa xỉ và sạch sẽ.

Lúc vào tới bên trong căn phòng, Hoàng Phủ Luật không vội nói mà đưa tay ý bảo Vân Hi ngồi xuống, bản thân anh cũng ngồi.

“Thận của Úy Nhi nguy kịch nhất...!nên hi vọng cô có thể tiến hành xét nghiệm và hiến thận cho em ấy.

Tôi sẽ hủy bỏ giao dịch với Kỷ Huân Nhiên, coi như trả lại ân tình.”

Hoàng Phủ Luật rất thẳng thắn vào chuyện chính.

Còn Thượng Vân Hi vẫn điềm tĩnh ngồi đó, cô nhìn vào ánh mắt che giấu đau thương của Hoàng Phủ Luật, có chút dao động.

“Chuyện này tôi có thể tự quyết định, không cần thông qua ý kiến của Kỷ Huân Nhiên.”

“Cô chẳng chút do dự sao? Đó là một quả thận...!về sau này, cô sẽ rất vất vả chăm sóc bản thân.”

Hoàng Phủ Luật tựa như quan tâm nhắc nhở.

Nhưng Thượng Vân Hi lại tựa như đang cười.

“Đương nhiên là có sự trao đổi.”

Hoàng Phủ Luật có chút ngạc nhiên, khóe môi cong lên cười giễu, dường như nghe được chuyện khôi hài.

“Tôi muốn dùng quả thận của mình đổi lấy sự yên bình...!Kết thúc ân oán trước đây với anh và gia tộc Hoàng Phủ.”

Hoàng Phủ Luật mím chặt môi, dứt khoát lao đến bấu mạnh vào chiếc cằm của Vân Hi, giọng nói âm lãnh rít qua kẽ răng: “Cô đừng mơ, tôi chính là muốn cô không thoát khỏi móng vuốt của tôi.

Cha mẹ tôi đỡ lấy phát súng cho cô...!cô được sống thì phải báo đáp tình nghĩa này.

Muốn ly khai cuộc sống với tôi, đó là chuyện không thể nào.”

Thượng Vân Hi cố vùng vẫy thoát ra khỏi cái siết tay của Hoàng Phủ Luật, muốn đối đáp lại thì nghe bên ngoài có tiếng động.

“Vào đi.”

“Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta có thể tiến hành làm xét nghiệm rồi.”

Hoàng Phủ Luật liếc mắt sang Thượng Vân Hi, Thượng Vân Hi hiểu ý liền đứng bật dậy.

Lúc này Tần Thụy cũng từ ngoài cửa xông vào: “Úy Nhi đã nói...!tuyệt đối không để Vân Hi chịu thiệt.

Vân Hi ốm yếu như vậy...!Hoàng Phủ Luật! Anh có còn là con người hay không?”

Hoàng Phủ Luật siết mạnh khuỷu tay của Thượng Vân Hi, ánh mắt tàn nhẫn: “Đó là số mạng của cô ấy!”

***.