Jay và Rachel đỡ Thượng Vân Hi nằm xuống sofa dài, sau đó gọi báo cho Kỷ Huân Nhiên biết sự tình.

Bấy giờ khi Kỷ Huân Nhiên về xem qua tình hình của Thượng Vân Hi không khỏi chua xót nhất là khi nhìn thấy vết móng tay trên da mặt của cô ấy.

Anh bị Jay kéo đi sang một căn phòng khác, khóa cửa lại cẩn thận.

Jay không giấu giếm cuối cùng chọn thổ lộ với Huân Nhiên: “Tôi cố ý để Rachel đến kích động cô ấy.

Xin lỗi, tôi biết mình không nên làm vậy...”

Kỷ Huân Nhiên không đợi Jay nói hết liền lao đến đấm vào mặt cậu ta một phát.

“Khốn kiếp! Cậu giỡn mặt với tôi sao? Dám động đến người con gái của tôi.

Cô ấy có bề gì cậu được yên ổn?”

“Wallace! Cậu bình tĩnh nhìn thẳng vấn đề đi.

Cậu đừng cố giấu tôi giấu luôn chính mình...!Cô ấy rõ ràng có vấn đề về tâm lý.”

Kỷ Huân Nhiên hất bay lọ hoa bằng sứ, gầm lên giận dữ: “Câm miệng đi.”

Tiếng mảnh vỡ vang lên kinh người, nhưng Jay vẫn rất bình tĩnh, nói:

“Tôi vẫn phải nói.

Cậu cứ bao che cho cô ấy như vậy cũng không phải là cách, cô ấy là một con người, phải bước ra xã hội này và giao thiệp không thể tránh được có những lúc va chạm, mâu thuẫn...!Cậu nên tìm đến bác sĩ giỏi điều trị cho cô ấy.”

“Tôi bảo cậu câm miệng.”

“Cậu ban nãy không nhìn thấy dáng vẻ muốn giết người của Thượng Vân Hi đâu.

Cô ấy đanh đá và dữ tợn, hoàn toàn là một người hoàn toàn khác.

Rất có thể...!cô ấy đã bị tâm thần phân liệt rồi, là căn bệnh tâm lý nguy hiểm mà xã hội dè chừng.”

Kỷ Huân Nhiên hoàn toàn đổ gục xuống salon, ôm mặt vò đầu hết sức phiền nhiễu.

Anh bài xích mọi vấn đề, anh càng không muốn lắng nghe tiếp tục.

“Tôi thương xót cho cô ấy, sẽ đồng hành cùng hai người trải qua mà.

Wallace! Cậu còn là bạn tốt của tôi.”

“Tôi muốn đưa cô ấy về Anh quốc, tìm lại kí ức cũ với tôi.” Kỷ Huân Nhiên cất tiếng, âm giọng khàn đặc khổ sở.

“Vô ích thôi trong khi tình trạng của cô ấy đang tồi tệ.”

Jay ngồi xuống nhìn người đàn ông luôn hiên ngang tự tại đang rơi xuống vực sâu của ái tình.

Anh thiết tha khuyên giải:

“Tôi giới thiệu cho cậu bác sĩ giỏi, tìm hiểu rõ hơn về thế giới bi thương của Thượng Vân Hi.

Chúng ta giúp cô ấy tìm lại cuộc sống yên bình trong tâm hồn rồi mới có thể tiếp nhận thực tại.”

Kỷ Huân Nhiên hoàn toàn rơi vào im lặng.

...

Thượng Vân Hi nhìn quả địa cầu màu sắc xoay tròn, từ từ nhắm mắt lại chìm trong giấc ngủ sâu, bên tai là tiếng nô đùa của cô gái nhỏ.

Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt trôi qua như một thước phim dài, khiến cô không ngừng quằn quại đau đớn.

Kỷ Huân Nhiên nghe được những tâm sự và tiếng lòng của cô mà bản thân chưa từng được biết.

Hóa ra khi gặp anh cô mang trong mình một trái tim đầy những thương tích cố nở nụ cười.

Cô chưa từng biết đến chính xác về chuyện yêu đương nam nữ.

Giống như dòng sông mượt mà trôi, gặp gió và gợn nhẹ làn sóng.

Cô vô tư biết nhường nào.

Kỷ Huân Nhiên đứng ngoài lan can đón gió nhìn Rachel buồn bã thê lương: “Xin lỗi em.”

“Anh lúc trước gọi tên em tha thiết như vậy cũng là đang gọi cô ấy...!Anh dùng ánh mắt say đắm từng nhìn Nancy chính là lạc mình trong mộng ảo.

Wallace! Anh thật ngốc nghếch.”

“Chúng ta không thể xác lập quan hệ hôn nhân.”

“Vì anh muốn kết hôn với cô ta?”

“Đúng vậy.”

Rachel dứt khoát xoay lưng bỏ đi.

Jay sớm đã đứng đợi ở một góc, nhìn thấy hai người nói xong chuyện thì đi đến, đưa vào tay Kỷ Huân Nhiên loạt thủ tục và tài liệu của Tập đoàn.

“Ở Hong Kong biến động rồi, đang đợi cậu về đó ra mặt giải quyết.”

“Đó là một hành trình dài đúng không? Tập đoàn bị chia năm xẻ bảy không vì tôi về đó một hai ngày thì có thể giải quyết, huống hồ trụ sở ở bên Anh hầu như đã bị lũng đoạn đi đến phá sản rồi.”

“Anh về thì vẫn còn hy vọng.”

“Trong lúc này sao, cô ấy không được khỏe...!Tôi không đành lòng.”

Jay và Kỷ Huân Nhiên nhìn vào mắt nhau bao nỗi trăn trở.

Lúc này nhóm bác sĩ từ phòng họp đi ra chào hỏi hai người họ và đi vào trong thang máy.

Kỷ Huân Nhiên nóng lòng liền trở ngược vào bên trong nhìn Bác sĩ trưởng khoa đang gấp lại hồ sơ.

“Cậu đừng nóng vội.”

Kỷ Huân Nhiên buông lỏng, cùng Jay ngồi xuống chỗ ghế salon, chờ ông ấy lên tiếng.

“Gần một tháng qua tổng hợp đánh giá, như nhận định ban đầu cô Thượng Vân Hi đúng thực mắc chứng bệnh tâm thần, là loại nghiêm trọng mà chúng ta vẫn nhắc đến với cái tên Nhân cách phân liệt.”

Vị bác sĩ nghiêm trang ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai người đàn ông, nhìn họ giữ nét bàng hoàng trên gương mặt thì thản nhiên nói lời trấn an: “Yên tâm, cô ấy không làm ra chuyện gây hại cộng đồng hay có tính nguy hiểm như chúng ta nghĩ về căn bệnh này, tuy nhiên đó là một bệnh tâm lý không hề dễ điều trị.

Tôi sau khi hội chẩn đã vạch ra sơ đồ điều trị tốt nhất cho cô ấy rồi.”

“Cảm ơn ông, bác sĩ.”

“Ngoài chính bản thân cô ấy ra, cô ấy còn có hai nhân cách khác nữa.”

“Hai nhân cách sao chứ?” Jay hoàn toàn kinh ngạc.

Bác sĩ gật đầu: “Bình thường bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt sẽ có ít nhất hai nhân cách, tuy nhiên trong số đó vẫn có rất nhiều trường hợp nhiều hơn, thậm chí theo kỷ lục đã có trường hợp 24 nhân cách.”

Jay và Kỷ Huân Nhiên nhìn nhau, cảm giác lạnh sống lưng.

“Nhân cách Phong Tiểu Linh cũng chính là cô ấy lúc nhỏ, theo như hồ sơ các người cung cấp, nhân cách này dồn nén những tổn thương và thích cảm giác hi sinh.

Phong Tiểu Linh hoàn toàn không có tính gây hại tiêu cực, luôn là người bao dung và hòa giải khi xảy ra tình tiết trong cuộc sống Thượng Vân Hi phải đối mặt.”

“Thượng Vân Hi và Phong Tiểu Linh có hai tính cách gần như tương đồng đúng chứ?”

Vị bác sĩ gật đầu, “Chúng tôi đã rất khó để tìm ra hai điểm khác biệt giữa hai nhân cách này, mặc dù Thượng Vân Hi vẫn là một cô gái thờ ơ nhưng lại muốn sự bình đẳng.

Tuy nhiên hai nhân cách ấy không hiểu thấu đối phương và không thường xuyên gặp gỡ trò chuyện.”

Jay thoáng rùng mình: “Bác sĩ à, ông nói dễ hiểu hơn được không?”

“Không, không, anh hãy tưởng tưởng đó là hai con người hoàn toàn khác nhau, họ có thế giới riêng trong tâm hồn và kí ức.

Kí ức mà Phong Tiểu Linh có, Thượng Vân Hi không có và ngược lại.

Cho nên chẩn đoán của bác sĩ tâm lý trước đây khi cô ấy từ Anh trở về là hoàn toàn sai.

Cô ấy không phải mất trí nhớ có chọn lựa, mất trí nhớ thời điểm.

Mà đúng thực là khi hai nhân cách sau một quãng thời gian biến đổi.”

“Tôi đại khái có thể hiểu được ý của ông.” Kỷ Huân Nhiên ưu tư, giọng nói vẫn trầm ấm vang lên.

Tuy nhiên Jay vẫn không cảm thấu nổi những vấn đề bác sĩ vừa nêu ra.

Nhưng anh lại tò mò hỏi tới:

“Vậy nhân cách còn lại, không phải là Rachel chứ?”

Vị bác sĩ hơi ngạc nhiên trước suy đoán của Jay nhưng ông đáp lại bằng một cái lắc đầu: “Không có Rachel, nhân cách còn lại là một người phụ nữ máu lửa, tên Huyền, 39 tuổi.”

Jay há hốc miệng cả người như vừa đón lấy một luồng gió lạnh lướt qua, thoáng rùng mình.

Kỷ Huân Nhiên cũng không tốt hơn, sắc mặt rất trầm trọng.

“Thật ngẫu nhiên là tôi quen biết nhân cách này.”

***.