*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy trong lòng khó chịu những tin tức Lăng gia chấp nhận để Tú Anh thế chỗ của mình khiến Trương Tú Linh đành nhịn xuống.
Cô ta là người quá thông mình để cân nhắc nặng nhẹ lúc này.
“Chiều mai mẹ lên núi gặp thầy, dẫn cả hai chị em con đi.” Hàn Thu Nguyệt chuyển chủ đề.
“Mẹ lên núi gặp thầy có việc gì mà đem theo cả hai chị em con ạ?” - Trương Tú Linh có chút không hiểu.
“Mẹ muốn gặp thầy để hỏi một số chuyện trong gia đình, dạo gần đây mẹ có chút bất an.Với lại mẹ cũng muốn hỏi xem con gái mẹ khi nào thì kiếm được một tấm chồng tốt.” - Hàn Thu Nguyệt vừa nói vừa âu yến vuốt vuốt má Trương Tú Linh đầy cưng chiều.
Nghe tới gặp thầy, đầu óc Trương Tú Linh chợt lóe lên.
Cô ta biết quá rõ Hàn Thu Nguyệt là người rất mê tín, bà ta rất nghe theo lời của ông thầy sống trong miếu cổ trên núi.Về phần ông ta, Trương Tú Linh thấy ông ta ngoài việc giả thần giả quỷ ra thì chẳng có khả năng gì.
Điều quan trọng là ông ta vừa háo sắc vừa tham tiền.
Rất biết cách lấy lòng các phu nhân nhà giàu để moi tiền họ.
Trong Trương gia này, Hàn Thu Nguyệt thì nghe lời thầy bói, Trương Vân Sơn thì nghe lời Hàn Thu Nguyệt.
Mà thầy bói lại nghe lời tiền, Trương Tú Linh cười lạnh trong lòng.
Cả một màn âu yến của Hàn Thu Nguyệt và Trương Tú Linh lọt cả vào mắt Trương Tú Anh.
Cô từ ngoài cửa bước vào đã chứng kiến màn này, trong lòng không khỏi chua xót.
“Mẹ con đã về” - Trương Tú Anh chào mẹ cho có lệ rồi đi thẳng về phòng.
“Con chuẩn bị rồi ra ăn cơm” - Hàn Thu
Nguyệt nói với theo.
“Không cần, con ăn ở ngoài rồi.” Trương Tú Anh nói dối, cô không muốn chạm mặt những người này.
KHông muốn chứng kiến cảnh gia đình hạnh phúc của bọn họ.
Tú Anh nằm vật ra giường, cô thả lỏng điều chỉnh tâm trạng của mình.
Cộc! cộc! không biết cô thiếp đi bao lâu, tiếng gõ cửa làm cô tỉnh dậy.
“mời vào!”
Cửa không khóa, Trương Tú Anh ngồi dậy nhìn về phía cửa ra vào.
“Mẹ đánh thức con sao?” - Hàn Thu Nguyệt áy náy, nhìn dáng vẻ của cô thì chắc cô vừa bị bà ta đánh thức.
“Không sao, Con chỉ vừa thiếp đi một chút”.
- Tú Anh khẽ dịch người chừa ra một khoảng trống trên giường để Hàn Thu Nguyệt ngồi xuống.
“Hôm nay con đi mua sắm được nhiều đồ ưng ý không?” - bà ta quan sát mấy túi đồ còn để trên sàn nhà, cố tỏ vẻ quan tâm hỏi cô.
“Cũng tạm ạ” - Trương Tú Anh hờ hững.
“Hôm nay ba mẹ đã tới Lăng gia, bên đó đồng ý để con thay Tú Linh gả vào nhà họ.
Có điều...!không tổ chức lễ cưới rình rang, chỉ đăng ký kết hôn và tới đón con về thôi” - Hàn Thu Nguyệt nhỏ giọng, bà ta sợ Tú Anh ấm ức mà đổi ý, bà la lén
nhìn về phía Tú Anh thăm dò.
Thấy cô vẫn không tỏ thái độ gì bà ta không biết có nghĩ gì lại nói tiếp “Làm con chịu thiệt thòi rồi”.
“Chuyện này so với chuyện trở thành thế thân, kết hôn với một người tàn phế chuyện nào thiệt thòi hơn? Mẹ về phòng đi, con cần nghỉ." Tú Anh dứt khoát.
“Vậy con đảm bảo với mẹ không đổi ý chứ?” Hàn Thu Nguyệt thấp thỏm, quay người rời đi.
“Mẹ yên tâm, con nói lời giữ lời”.
.