BIS rất gần bến xe Bus, Trương Tú Anh quyết định sẽ đón một chiếc xe bus đi một vòng thành phố.Từ ngày về cô chưa có dịp ngắm nhìn sự đổi thay của Ninh Thành.

Ánh nắng mùa thu ở Ninh Thành luôn rực rỡ, trời xanh ngắt, nắng vàng như rải mật nhưng lại không nóng mà ngược lại không khí rất mát mẻ dễ chịu.

Những hàng cây bên đường lá đã ngả sang màu vàng.

Dưới vỉa hè từng thảm lá vàng xoay xoay theo làn gió nhẹ.

Thật tuyệt cho một ngày lang thang.

Đi hết trạm xe bus thứ nhất.

Trương Tú Anh xuống xe mua cho mình một ly trà sữa rồi lên một chiếc xe bus khác tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Trên xe một đôi nam nữ còn rất trẻ đang tíu tít nói cười, hai người có vẻ từ thành phố khác tới đây, điện thoại trên tay họ hiện lên bản đồ đường đi trong thành phố.

Chàng trai xách chiếc ba lô màu hồng nhỏ xíu cho cô gái.

Thỉnh thoảng lại đưa tay vén mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cô gái.

Cô gái liến thoắng không thôi, chàng trai chỉ mỉm cười, gật đầu trước những ý kiến của cô.

Tuổi trẻ thật tốt! Trương Tú Anh cảm khái trong lòng.

Khi còn trẻ cô vẫn luôn mơ ước cuộc sống đơn giản như vậy, gặp một người con trai

mình thích, yêu đương, giận hờn, cùng nhau học tập, cùng nhau làm việc.

Nhưng số phận đã định sẵn những người như cô có rất ít sự lựa chọn bởi xung quanh sự lựa chọn ấy là rất nhiều ràng buộc mà ở đó tình cảm chỉ là thứ yếu.

Rồi đêm định mệnh đó tới.

Tước đi của cô luôn cả cái quyền có thể kết hôn một cách đàng hoàng mặc dù đó chỉ là một cuộc liên hôn vì gia tộc.

Cuộc đời đặt một dấu chấm hết to đùng lên một cô gái vừa tròn mười tám tuổi.

Cuối cùng cô không ngờ mình lại đồng ý kết hôn với một người tàn tật.

Một cuộc hôn nhân không lễ cưới, không giáo đường, không có cả lời chúc phúc của ba mẹ.

Ở đó cô là một món hàng không có nhiều giá trị, nhưng được đưa đi để đạt mục đích của họ.

Còn Lăng Quốc Thiên, tại sao anh lại đồng ý kết hôn với cô? Để có người chăm sóc? - thực ra thì từ ngày kết hôn với nhau cô cũng chưa phải chăm sóc anh theo đúng nghĩa.

Hầu như mọi việc anh đều tự làm.

Điều duy nhất đây là cô mang họ Trương, cuộc hôn nhân này củng cố thêm địa vị của Lăng gia tại Ninh Thành.

Dù sao anh đối xử với cô cũng khá tốt, nghĩ vậy Trương Tú Anh liền mỉm cười.

Xuống xe tại Trung Tâm thương mại.

Cô sắm cho mình mấy bộ vest và áo sơ mi công sở đúng chuẩn.

Bên cạnh đang có một hàng các loại máy chăm sóc sức khỏe, Trương Tú Anh muốn mua cho Lăng Quốc Thiên một chiếc máy massage chân.

Sẽ tốt cho việc hồi phục của anh, nghĩ vậy Trương Tú Anh liền mua luôn một chiếc.

Trương Vân Sơn kể lại tỉ mỉ cho Trương Tú Linh.

Chính là vào sinh nhật lần thứ mười bảy của Trương Tú Linh và Trương Tú Anh.

Năm đó Trương Tú Linh đòi Hàn Thu Nguyệt đưa đi du lịch nước ngoài để kỉ niệm sinh nhật, còn Trương Tú Anh lại nhận lời cùng ông nội đi cắm trại tại sa mạc phía nam Ninh Thành, ông nội muốn đi chơi một chuyến sau đó sẽ về hưu, giao lại sản nghiệp, cho Trương Vân Sơn và lên núi sống cuộc đời ẩn cư không màng thế sự.

Sau chuyến đi không biết vì lý do gì, ông gọi con trai mình là Trương Vân Sơn vào phòng nói rằng như ông đã nói sẽ trao lại tất cả quyền thừa kế của Trương gia cho Trương Vân Sơn toàn quyền quyết định, với một điều kiện duy nhất là mảnh đất sa mạc phía nam Ninh Thành, nếu muốn sử dụng, khai thác thì phải được sự đồng ý của Trương Tú Anh, nói cách khác sau này ông muốn Trương Vân Sơn sẽ trao mảnh đất đó cho Trương Tú Anh khi cô trưởng thành.

Ông cũng không đưa giấy tờ thừa kế ngay mà nói khi nào ông chết giấy tờ thừa kế sẽ được công bố.

Còn khi ông ẩn cư mọi quyền đều giao cho Trương Vân Sơn.