Mạn Giai Khuynh muốn ăn lẩu Quảng Đông nhưng Dục Ưu Hành nhất định không cho, anh nói món này không hợp vệ sinh, cô nghe vậy cũng chỉ bĩa môi mà ngồi nghe anh gọi một số món ăn khác.

Dục Ưu Hành, anh càng ngày càng keo kiệt và gia trưởng, nhưng.... cô thích.

Trong khi chờ đợi, Mạn Giai Khuynh ngồi nghịch di động còn Dục Ưu Hành thì mải mê nhìn cô, bỗng bên tai nghe thoáng được một giọng nói quen thuộc mà Mạn Giai Khuynh kinh tởm và căm ghét, cô nghe thấy giọng nói của Trương Vĩnh đâu đây.

Cô sợ mình nghe nhầm nên ngước mắt từ màn hình di động lên, theo tiếng nói chuyện mà nhìn.

Thật ngõ hẹp, cô đã trốn tránh hết mức rồi nhưng vẫn cứ gặp mặt, cô nhìn thấy Trương Vĩnh đang ngồi phía trước mặt cách bàn cô không xa đang cười nói vui vẻ, bộ mặt hết sức giả tạo làm cô cảm giác một bàn cơm lát nữa cô sẽ ăn không vừa miệng.

Dục Ưu Hành ngay từ đầu đều chăm chú quan sát cô, khi cô ngước đầu nhìn cũng nhìn theo hướng cô, anh thắc mắc nhìn đôi nam nữ cách đó không xa híp mắt nhìn cô.

Cô quen biết họ sao?, có lẽ là quan hệ không được tốt, anh nhận ra được cô rất khó chịu, khi nhìn bọn họ cô luôn luôn cau mày.

Anh vẫn im lặng nhưng mày kiếm khẽ nhíu lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Mạn Giai Khuynh chợt nhận ra mình để lộ quá nhiều, chợt thu liễm lại, không nhìn họ nữa mà quay sang anh cười cười:" hay là mình không ăn nữa, em về nhà nấu cơm cho anh ăn, được không?".

Dục Ưu Hành hiểu được đại khái vì sao cô nói ra câu đó, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, nhưng khi anh nhắm lại, ánh mắt lại chẳng có gì, anh mỉm cười, gật đầu rồi đứng dậy tính tiền.

Một phần Dục Ưu Hành đồng ý vì không muốn cô nhìn hai người họ, anh mặc kệ là chuyện gì xảy ra cũng không quan tâm, anh chỉ biết bây giờ cô là của anh, một phần cũng vì do cô đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn, anh muốn ăn đồ ăn do cô nấu.

Dục Ưu Hành gọi nhân viên đến tính tiền, trong lúc 2 người đang bàn bạc, cô lại liếc mắt qua bên phía Trương Vĩnh đang ngồi, Trương Vĩnh ngồi kế bên bàn có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt quá ác liệt của Mạn Giai Khuynh nên rùn mình mấy cái, cũng nhanh chóng nhìn qua phía cô, Mạn Giai Khuynh thấy thế thì nhanh chóng rụt mắt lại.

Trương Vĩnh, cô sẽ không để mình phải dính líu gì vào tên cặn bã đó một lần nào nữa.

Dục Ưu Hành chờ nhân viên tính tiền xong, cơm cũng chưa ăn, đứng dậy ôm cô bước đi.

Tuy anh không biết người đó có quan hệ gì với cô, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô như thế làm anh vô cùng để ý, anh cười khổ, hầu như chuyện gì liên quan đến cô, anh lúc nào cũng để ý.

Anh sợ, rất sợ, sợ một ngày cô rời xa anh, nếu có một ngày chuyện anh sợ xảy ra, nghĩ đến đây, anh nheo nheo, sâu trong đáy mắt lộ ra một chút tăng nhẫn nhưng lại nhanh chóng mất dạng.

Nếu như ngày đó xảy ra, vậy thì anh với cô cùng chết.

Mạn Giai Khuynh nằm trong lòng Anh, ngước mắt nhìn chiếc cằm cương nghị của anh thì cảm thấy vô cùng áy náy.

Boss Dục của cô chắc cực khổ rồi, hôm nay cô phải nấu nhiều món ngon bồi thường cho anh mới được.

Mạn Giai Khuynh và Dục Ưu Hành bước vào siêu thị, tuy cô là thiên kim, 10 ngón tay chưa bao giờ nhúng nước nhưng thật ra cô nấu ăn rất ngon, không phải là cô biết nấu ăn khi còn trẻ mà vì kiếp trước, vì muốn chăm sóc tốt cho Trương Vĩnh nên cô đã học qua vài khóa nấu ăn, tay nghề cũng không tệ.

Hai người mua một lúc rồi mới bước ra, tất cả đồ đạc nặng hay nhẹ đều ở trên tay anh, anh chỉ cho cô đi tay không.

Thật là người đàn ông này, cô càng ngày càng thấy thích.

Xe dừng trước một khu nhà cao cấp, cửa lớn có bảo an kĩ càng, Mạn Giai Khuynh lần đầu tiên bước vào nhà anh, thật sự cũng hơi hơi hồi hộp.

Đây là nơi riêng tư của anh, khắp nơi đều ngập tràn hương vị của anh, cô ở đây, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Mạn Giai Khuynh vừa vào liền ưng ý ngay bộ ghế salon phủ da nhung của nhà anh, cô thích chí ngã xuống lăn lăn ngay lập tức.

Bộ ghế rất rộng, Dục Ưu Hành cũng không sợ cô ngã, anh đứng một bên, bị những động tác đáng yêu của cô chọc cười, tâm tình đặc biệt tốt, khuôn mặt cứng đờ nhiều năm cũng giãn ra một cách thư thái.

Cô giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn mà thỏa mãn.

Dục Ưu Hành tranh thủ trong lúc cô còn mê chơi với thảm lông mềm mại mà bước vào phòng thay quần áo.

Khi anh bước ra thì đã không còn thấy cô nằm trên ghế nữa, tâm tình có chút tiết nuối nhưng anh lại nhanh chóng phớt lờ nó, đi đến phòng bếp.Quả nhiên cô ở đây.

Dục Ưu Hành lẳng lặng đứng nhìn cô đang rửa rau, một bên nhanh nhẹn xào thức ăn trong chảo, anh vô cùng ngạc nhiên, nội tâm lại ấm áp đến kì lạ.

Căn nhà này bao nhiêu năm nay đều vắng vẻ, luôn thiếu đi cảm giác như thế này, bây giờ đã được cô đắp vào.

Mạn Giai Khuynh một mực lo xào nấu, không hề biết Dục Ưu Hành đứng sau lưng, cô làm một món canh, một món sườn xào chua ngọt và cá tuyết chiên và rau xào.

Đây là lần đầu tiên cô vừa cực khổ làm món ăn nhưng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nêm nếm vừa ăn, Mạn Giai Khuynh liền bắt gặp anh ngây người nhìn cô làm cho cô đỏ mặt nhắc nhở.

" cơm...cơm chín rồi ".

Dục Ưu Hành bị cô nhắc thì ho nhẹ vài cái bước vào giúp cô lấy chén đũa.

Dục Ưu Hành tuy động tác vô cùng tự nhiên nhưng thực chất trong lòng đã loạn cào cào, lúc nãy khi cô nấu cơm, nhìn vẻ mặt và bóng lưng nghiêm túc của cô, thật sự vô cùng quyến rũ.

Cơm nhanh chóng được dọn lên, Dục Ưu Hành nhìn mấy món đơn giản trên bàn, trái tim một lần nữa xao động, có ai mà không biết, mấy món trên bàn này dù là thuốc độc thì anh vẫn ăn.

Mạn Giai Khuynh thấy anh nhìn nghiêm túc như vậy thì lo được lo xa, anh không thích sao?.

Cô mạnh bạo đánh liều lấy đũa gắp bào chén anh một miếng sườn, anh hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh cười tươi tắn bỏ miếng sườn vào miệng.

Anh cứ thế nhai nhai rồi nuốt xuống, ánh mắt nhìn cô như trẻ nhỏ lần đầu tiên được cho kẹo, làm cô ngượng ngùng. Lại cúi đầu gắp thức ăn vào chén cho anh ý bảo anh ăn rồi cúi đầu ăn cơm.

Dục Ưu Hành không ngờ tay nghề của cô lại khá đến như vậy, lần đầu tiên được cô nấu ăn cho, tâm như hủ mật, ngọt đến lan tỏa.

Dục Ưu Hành khi ăn vẫn luôn chú ý đến cô, anh thấy cô cứ cúi đầu, mặt sắp cắm hết vào chén cơm, như thế sao mà ăn cơm chứ, vả lại cô lại ăn rất ít, thật làm cho anh đau sót.

Không thể nhìn được nữa, Dục Ưu Hành nổi tính, ôm lấy, đặt cô trên đùi, tỉ mỉ đút cô ăn.

Mạn Giai Khuynh vừa ăn vừa ngượng ngùng, tư thái rất không thoải mái, đang ăn một nửa, cô định nói đã no, khi định mở miệng thì thấy đôi lông mày anh nhăn lại nhìn cô, lạnh lẽo như bao trùm, Mạn Giai Khuynh lại kìm nén ăn tiếp.

Một bàn ăn như thế, hai người trong phút chốc ăn hết, đương nhiên, phần lớn đều vào bụng Dục Ưu Hành.

Bữa cơm hôm nay, vị boss nào đó đặc biệt ngon miệng.