Sau khi uống hết ly sữa nóng, Tô Vũ Đồng cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân cô mềm nhũn, cả người mất kiểm soát ngã xuống đất.

Cô vừa ngã xuống thì cửa phòng bị đạp tung một cách thô bạo, chị gái Tô Vũ Nồng và người dì của cô là Lâm Yên Nhiên tươi cười thản nhiên bước vào phòng cùng với bốn vệ sĩ tháp tùng.

Nhìn thấy những vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào, cả người Tô Vũ Đồng run lên, cô cảnh giác hỏi: "Các người muốn làm gì?"

Mặc dù trên danh nghĩa Tô Vũ Nông và Lâm Yên Nhiên là người thân của cô, nhưng thực ra hai người họ cực kỳ độc ác, đối xử với cô còn không bằng một con thú nuôi trong nhà.

Từ nhỏ đến lớn cho dù ở bất cứ đâu hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chỉ cần có cơ hội thì hai người này lập tức giở mọi thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại cô, nhìn thấy cô bị làm nhục, thấy cô phải đau khổ và bị tất cả mọi người ghét bỏ chính là thú vui của họ.

Mà hình như tối nay cô lại một lần nữa bị mắc mưu của hai người họ rồi!

Nhìn thấy ánh mắt phòng bị và bộ dạng cảnh giác của Tô Vũ Đồng, sự vui sướng trong ánh mắt của Tô Vũ Nồng càng lộ rõ.

Tô Vũ Nồng cất bước đi, di chuyển đến trước mặt Tô Vũ Đồng, cô ta chầm chậm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn, đôi môi đỏ mọng cất tiếng nói: "Tô Vũ Đồng, cô đã sống ở nhà tôi từ năm bảy tuổi, cha mẹ tôi đã nuôi cô mười một năm trời, đêm nay chính là lúc cô phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ.

"

Giọng điệu của Tô Vũ Nồng rất bình thản, không nặng không nhẹ nhưng lại lại khơi lên những đợt sóng cuồn cuộn trong lòng Tô Vũ Đồng, một dự cảm chẳng lành nổi lên khiến đầu cô căng như dây đàn.

Bình thường nếu như hai người này muốn ức hiếp cô tuyệt đối sẽ không báo trước, bây giờ đột nhiên lại có hành động bất thường như vậy, chuyện này nhất định không đơn giản chút nào!

Tô Vũ Đồng nhạy bén cảm nhận được đêm nay sự tình chắc chắn không ổn, cô cố gắng trấn áp bản thân, khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên căm phẫn nhìn thẳng vào hai mẹ con nhà Lâm Yên Nhiên gào to, "Hai kẻ điên! "

Tô Vũ Đồng chưa kịp nói hết câu, cô cảm thấy trước mắt toàn một màu đen rồi cả người mất đi ý thức.

Phòng tổng thống số 2216, tầng 22, khách sạn quốc tế Iwell.

Nóng, nóng quá, toàn bộ máu trong cơ thể sôi sùng sục như muốn dâng trào!

Trong cơn mơ màng Tô Vũ Đồng cảm thấy cả người như lửa đốt, quần áo trên người cũng đã bị cô cởi ra hết nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, không nhịn được mà vặn vẹo.

Nhiệt độ ngày càng cao, Tô Vũ Đồng cảm thấy cả cơ thể mình như đang bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hai tay cô bắt đầu khua loạn lên.

Trong lúc đó đột nhiên cô chạm vào một vật mát lạnh, cảm giác lúc đó tuyệt vời giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, vì thế Tô Vũ Đồng đã tham lam nhích lại gần vật mát lạnh đó hơn.

Giờ phút này Tô Vũ Đồng mơ mơ màng màng, cô không hề biết rằng cơ thể cô dưới ánh trăng mông lung huyền ảo lại hấp dẫn đến nhường nào.

Hành động sát lại gần người đàn ông bên cạnh của Tô Vũ Đồng đã trở thành ngòi châm lửa khiến anh lập tức có phản ứng và mở mắt ra, trong giây lát ánh mắt màu nâu đậm cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng dữ giống như một dòng thác lũ nhanh chóng nhấn chìm cô.

Một đợt tấn công mạnh mẽ ập tới, trong khoang mũi của Tô Vũ Đồng tràn ngập hơi thở của người đàn ông cùng với mùi rượu nồng nặc.

Sự áp bức mạnh mẽ của người đàn ông và mùi rượu xộc thẳng vào mũi khiến cho Tô Vũ Đồng tỉnh táo hơn rất nhiều, cô cố gắng mở mắt ra nhưng không có chút sức lực nào, chỉ có thể nhíu chặt lông mày, dựa vào chút ý thức còn xót lại của mình dùng hết sức lực đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra.

Người đàn ông đang trong cơn hưng phấn lại bị từ chối thì cực kỳ không vui, hai tay anh mạnh mẽ kìm chặt cánh tay đang khua loạn của cô, với cơ thể cao lớn một mét chín mươi của mình người đàn ông dễ dàng khống chế được Tô Vũ Đồng và bắt đầu trừng phạt cô một cách không thương tiếc.

Kết quả Tô Vũ Đồng phản kháng cũng chỉ như lấy trứng trọi đá, tốn công vô ích.

Trong nháy mắt, Tô Vũ Đồng cảm thấy toàn thân đau nhức, cho dù ý thức rất mơ hồ nhưng cô vẫn biết bản thân mình đã bị ép buộc mà mất đi thứ gì, cô bật khóc, nước mắt ướt đẫm hai bên má.

Tô Vũ Đồng vô cùng đau khổ, rõ ràng bản thân cô muốn giãy ra khỏi người đàn ông đó, nhưng lại không thể không chế được mà hết lần này đến lần khác quấn lấy đối phương.

Cô bắt đầu hận chính bản thân mình, giờ phút này chỉ có thể rơi nước mắt trong sự nhục nhã và bất lực.

Cảm xúc lẫn lộn đó cuối cùng cũng bị thiêu đốt dưới ngọn lửa nóng hừng hực của người đàn ông, Tô Vũ Đồng dần dần trở nên mất khống chế, u mê không lối thoát rồi hoàn toàn biến thành một yêu tinh mê hồn cho đến khi mất đi cảm giác.

Khi cô một lần nữa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở phòng của mình, nếu như không phải cơ thể vẫn đau nhức thì cô còn tưởng rằng chuyện vừa xảy ra với mình chỉ là một cơn ác mộng.