Chương 753: Muốn chết cũng không được

Diên cũng không vội giết họ, chém một đao lại một đao.

Cậu nhớ rõ ở quốc gia cổ đại phương Đông có một hình phạt gọi là lăng trì, chính là cất từng miệng thịt trên người phạm nhân xuống, người vẫn còn sống, cuối cùng chặt đầu người xuống thì mới tắt thở.

Trong lúc đó, phạm nhân sẽ chịu sự thống khổ vô cùng lớn Cậu cũng như vậy, để bọn họ sống, nhưng lại sợ hãi phải sống, chỉ khát vọng chết đi.

Hương vị muốn chết cũng không được…chắc rất tuyệt.

Diên dùng cực hình lên người bọn chúng, ngay từ đầu tiếng kêu thảm thiết trong địa lao.

liên tục vang lên, mỏng manh như sắp chết Nhưng sau đó, âm thanh càng ngày càng nhỏ, thêm lúc nữa đã thành tiếng rên rỉ yếu ớt Bà chủ cũng không phải là người lương thiện gì, hai tay cũng dính đầy máu tươi, nhưng bà ấy nghe được âm thanh thê thảm thế này, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Bà ấy không biết rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt toàn bộ mọi người đêu nghiêm trọng, lộ ra vẻ mặt đáng sợ, run rẩy mà nhìn về phía sâu nhất. Chỗ này… giống như là địa ngục.

Cuối cùng, Diên đổ mồ hôi đầy đầu đi ra, hai chân run rẩy, bám vào tường mà đi ra.

Bà chủ nhanh chóng đi đến đỡ, trên người cậu có thêm mấy vết thương mới: “Đám súc sinh kia làm con bị thương hả?”

“Không sao, bảo bác sĩ qua xem một cái, cho bọn chúng dùng thuốc tốt nhất, để bọn chúng nhanh chóng bình phục đi”

“Con đang muốn làm gì vậy?”

Bà chủ rất kinh ngạc, khó hiểu với việc này.

“Chết rồi, quá thoải mái rồi, không đủ. Con để cho bọn chúng sống, phải sống thật tốt!

Nếu như bọn chúng có ai chết rồi, chính là bác sĩ không có năng lực, giết hết đi”

Diên yếu ớt nói, đứng thẳng lưng, không để cho bà chủ đỡ nữa, tự mình đi ra khỏi cửa.

Bà chủ kinh ngạc mà nhìn bóng lưng của cậu, trong lòng không biết đang có cảm xúc gì.

Bà ấy luôn ngóng trông ngày cậu trở nên tàn nhẫn, nhưng đến ngày hôm nay, sao tìm bà ấy lại đau như vậy?

Bà ấy quay đầu nhìn nơi sâu thẳm trong địa lao, dưới đất… toàn bộ là máu.

Bốn người kia nằm la liệt trên đất, hạ bộ đều bị phế đi, trên người chãng chịt vết thương, có những chỗ, bởi vì dao đâu quá sâu, thịt đỏ đã lòi ra, ẩn hiện xương trắng.

Bà ấy kinh ngạc mà nhìn, người của đại lao bắt đầu dọn dẹp, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai cũng thấy rất buồn nôn.

Bà chủ thu hồi ánh mắt lại, lại nhìn về Diên, yên lặng mà rơi nước mắt.

Sau khi Diên quay về, đã nhốt mình lại trong phòng, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên Hứa Trúc Linh gửi cho mình rất nhiều tin nhắn, vẫn luôn nói xin lỗi. Cậu vừa thấy, hốc mắt liền nóng lên, có chất lỏng chảy ra.

Cậu kịp thời ngăn lại, nhìn lên phái trần nhà, đến khi giọt nước mắt cuối cùng đã cạn khô.

Cậu có thể chấp nhận toàn bộ bộ dạng chật vật, nhưng sợ nhất là bộ dáng như thế lại bị Hứa Trúc Linh nhìn thấy.

Cậu bị người ta cưỡng hiếp, cơ thể đã vấy bẩn, toàn bộ đều bị cô nhìn thấy rồi. Lúc cậu hôn vẫn còn chút ý thức, cảm nhận được cô đến gần.

Là cô đã ôm cậu cả đường, đưa cậu quay về.

Đã vô số lần cậu khao khát được cô ôm lấy, nhưng không ngờ được là có được vào lúc này, thực sự là vô cùng mỉa mai mà.

Cả đời này của cậu, rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ, từ lúc trong bụng mẹ ra đã liên tiếp gặp vận xui Nếu đã như vậy, cậu sẽ lật đố cái thế giới này, làm hỗn loạn thể giới này, đòi lại công đạo cho mình.

Hứa Trúc Linh chật vật bước trên đường phố, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn cô.

Quần áo cô đã rách nát, mang theo vết máu.

Có người muốn đi lên, nhưng lại bị người khác ngăn lại Hứa Trúc Linh hồn bay phách lạc, căn bản không chú ý đến có người phía sau đang muốn giúp mình.

Lúc Cố Thành Trung tìm được cô, mình cô đang ngồi lẻ loi trên đường, đèn đường chiếu xuống kéo dài bóng lưng ra, vô cùng hiu quạnh.

Anh nhận được tin từ Kettering, nói Hứa Trúc Linh cả người đầy máu mà rời khỏi, làm sao anh yên tâm cho được, vội vàng tìm đến.

Anh tiến lên, ôm lấy cô vào lòng, nói: “Sao vậy? Nói với anh đã có chuyện gì, sao cả người em lại bị thương như vậy? Là ai đã động vào em?”

“Cố Thành Trung… Em sai rồi, em không nên đi”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Hứa Trúc Linh mở miệng, một câu cũng không nói ra được.

Từ khi đi ra khỏi Kettering, thuộc hạ của bà chủ đã đặc biệt đuổi theo cảnh cáo cô, chuyện này phản chôn kỹ trong lòng, không được phép nói cho bất cứ ai, kể cả Cố Thành Trung Chuyện này liên quan đến thanh danh của Diên, cậu có thể ở lại Kettering nữa hay không, cũng phải xem việc này.

Cô đã hại Diên, không thể hại cậu ấy lần nữa. Cô mở miệng, sau đó lại mím môi “Em mật rồi, em muốn về nhà”

Gố Thành Trung ôm cô lên xe, vẫn luôn cầm chặt tay của cô, tay cô lạnh đến nỗi có chút dọa người, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cô đang sợ hãi, đang áy náy, đang đau khổ…

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà biến cô thành như vậy. Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không dám truy hỏi Sau khi đến nhà, Cố Thành Trung chuẩn bị đồ mới cho cô, tắm rửa, bôi thuốc. Cởi sạch quần áo của cô, trên người có hơn hai mươi vết roi, mỗi vết roi đều thấy máu đang rỉ ra.

Còn có cả một vết đánh trên mặt, vết thương rất dài.

Giờ máu tươi đã đông vảy, nhưng vẫn làm cho người ta đau lòng như cũ.

Chân và bụng cô, còn có những dấu vết bầm tím, rõ ràng là bị người khác đánh. Cho dù là anh truy hỏi cô thế nào, cô cũng ngậm miệng mà không nói ra những việc đã xảy ra ở Kettering, vẫn chỉ nói là lỗi của mình.

Rốt cuộc cô đã phạm lỗi gì?

Anh hỏi nhiều, Hứa Trúc Linh liền rơi lệ.

Anh chỉ có thế nhẫn nhịn, đau lòng muốn chết.

Mở nước nóng ngập bồn tắm, để cho cô ngâm mình bên trong rửa vết thương. “Đau không?”

Anh đau lòng mà hỏi. Cô im lặng mà lắc đầu.

Cô là người rất sợ đau, lúc đau đều không.

kiêm chế được nước mắt, bây giờ… cô giống như một khúc gỗ không có linh hồn, không biết đau, không kêu đau. Cho dù là tay anh vô ý đụng đến vết thương, vẻ mặt cô cũng không thay đổi.

Khuôn mặt kia hơi tái nhợt, hai mắt vô hồn, ánh mắt trống rỗng. Anh rửa sạch vết thương, nước cũng đã đổi sang màu đỏ.

Anh lau người cô, sau đó bôi thuốc lên, mời bác sĩ đến.

“Nếu như em không muốn nói, anh cũng không ép em. Trước đây em đã chịu oan ức, đều sẽ nói cho anh, nhưng lần này em không nói, chúng tỏ… em không thấy đó là oan ức, những vết thương này là đáng chịu…

“Đúng vậy, em đáng phải chịu, vì vậy đừng có hỏi nữa, em không muốn nói, cũng không thể nói.”

“Em đang bảo vệ ai? Diên sao?”

Hứa Trúc Linh: “..”

Cô mím môi, đôi mắt ảm đạm, cúi đầu không dám nhìn anh.

Anh thông minh như vậy, cô sợ mình không nhịn được mà tiết lộ ra bí mật.

Cố Thành Trung nhẹ cầm lấy tay cô, để cho cô cảm thấy được lòng bàn tay ấm áp của anh.

“Người em muốn bảo vệ, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ. Không nói cũng không sao, anh cũng không đi điều tra, nếu em muốn nói, lúc nào anh cũng sẵn sàng nghe. Em cảm thấy những vết thương này là mình đáng chịu, vậy anh cũng không truy cứu nữa, anh sẽ giúp em nghỉ ngơi cho tốt”

“Anh không thể chia sẽ nỗi đau với em, nhưng anh có thể bảo vệ em, chăm sóc em, lúc em muốn khóc, còn có bờ vai của anh để dựa vào”

“Cố Thành Trung… cảm ơn, cảm ơn anh vẫn luôn bao dung em như vậy” Cô tiến lên, ôm chặt lấy anh.

“Ngốc này, anh là chồng em, anh làm gì vì em cũng là nên làm cả. Không cần cảm ơn anh, cũng không cần nói xin lỗi với anh, những lời đó không thích hợp với chúng ta”

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngủ một lát sẽ thấy tốt hơn”

“Thực sự là… sẽ tốt hơn sao?” Cô run rẫy hỏi.

Nỗi đau như vậy, mình chỉ ngủ một giấc là ổn rồi, Diên thì sao? Chắc chản cậu ấy rất hận mình!