Chương 744: Cứu người là quan trọng nhất

Lúc đầu Hứa Trúc Linh tưởng Phó Minh Tước đang nói mơ, bởi vì anh ta quá nhớ nhung nên không buông xuống được.

Nhưng cô thấy mặt Phó Minh Tước ửng đỏ, trán đổ mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống.

Cơ thể anh ta run lên, hình như bị cảm nên phát sốt.

Cô lập tức kiểm tra vết thương, không thấy viêm sưng, lúc ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Khát..” Phó Minh Tước nói hết sức cực khổ.

Hứa Trúc Linh vội vàng hứng nước mưa, lọc sạch rồi đút cho anh ta uống Có vẻ như anh ta đã quên mất cách uống nước lên rồi nên mãi chưa nuốt xuống Nước chảy hết xuống khóe miệng Hứa Trúc Linh lòng nóng như lửa đốt, nhưng làm thế nào cũng không có tác dụng.

Cô không có thìa, cũng không thể cạy miệng anh ta đổ vào, hơn nữa anh ta nghiến răng rất chặt, không có bất kỳ dấu hiệu mở miệng, phải làm sao mới được đây?

Hứa Trúc Linh đi đi lại lại như con kiến bò trên chảo nóng, đúng lúc đó, bổng nhiên cô nảy ra một ý.

Trên phim truyền hình người ta hay cứu người thế nào?

Miệng truyền miệng sao?

Nhưng người ta đều là nam nữ chính, còn bản thân cô… là gì với ai?

Sao ông trời không công bằng chút nào vậy?

Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ run rẩy của anh ta, không có ý thức, khiến người ta nhìn mà sốt ruột.

Bác sĩ mang tấm lòng như bố mẹ… thôi mặc kệ vậy!

Giờ phút này, Hứa Trúc Linh không rảnh rỗi lo nhiều việc như thế, nếu như anh ta không uống nước, chảy nhiều mồ hôi thế này thì sẽ bị mất nước, Cô vất vả băng bó vết thương cho anh ta, không để anh ta mất máu quá nhiều mà chết, bây giờ sao cô có thể thấy chết mà không cứ được chứ?

“Cố Thành Trung, em không hề có lỗi với anh! Thật đó, em xin thề với trời!”

Cô giơ bàn tay nhỏ lên, nhìn trời bày tỏ lòng mình Cố Thành Trung hẹp hòi như thế, nếu như anh mà biết thì hậu quả…

Hình ảnh đó quá tươi đẹp, cô không dám tưởng tượng.

Cô không kịp ngồi khóc nữa rồi, uống một ngụm nước rồi mau chóng làm cho xong.

Cuối cùng vẻ mặt anh ta dịu lại một chút, cô cũng thở phào một hơi Cô chỉ có thể xé áo ra, thấm qua nước mua rồi lau mồ hôi cho anh ta.

Lúc thì anh ta kêu nóng, lúc sau lại kêu lạnh khiến Hứa Trúc Linh bận rộn quay mòng mòng.

Cuối cùng bầu trời phía đông đã dần lộ tia sáng bạc.

Quay qua quay lại bất giác Hứa Trúc Linh đã chăm sóc ăn anh ta cả một buổi tối, dây thần kinh vẫn căng như dây cung, Phó Minh Tước chưa tỉnh cô chưa thể yên tâm được.

Cô đã thử xem nhiệt độ trên trán anh ta không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi nhiệt độ bằng cô rồi thì cô mới thở phào trút được gánh nặng.

“Shh..”

Phó Minh Tước khôi phục ý thức, chậm rãi mở mắt ra.

Anh ta vẫn chưa tỉnh táo lại hẳn, bên tai đã truyền tới tiếng hô mừng của Hứa Trúc Linh.

“Anh tỉnh rồi! Anh làm tôi sợ muốn chết!”

Phó Minh Tước nhìn thấy cả người cô gái trước mặt đã ướt đẫm, cô đang mặc lễ phục, áo khoác của cô đang ở trên người anh ta, còn anh ta thì được che kín mít, không bị lạnh ẩm.

Đống lửa vẫn đang cháy, xung quanh có khá nhiều tro tàn, dễ thấy cô ấy canh lửa cả đêm, cũng chăm sóc anh ta suốt một đêm.

Tối hôm qua anh ta gặp ác mộng liên tục, nhưng anh ta cảm nhận được thứ gì đó rất ấm áp, dần dần ngủ yên.

Là hình bóng của Ngọc Diệp.

Lúc này anh ta mới biết hóa ra là Hứa Trúc Linh.

Hai người họ càng ngày càng giống nhau.

“Tôi không sao, cô vẫn ổn chứ?”

Anh ta ngồi dậy, bàn tay to lớn thương xót vuốt ve khuôn mặt nhỏ ướt nhẹp của cô.

Bởi vì chịu lạnh một buổi tối nên sắc mặt hơi tái.

“Tôi không sao hết, khỏe lắm luôn, nhưng anh thì ốm yếu như ông cụ ấy, còn bị cảm phát sốt nữa…”

“Cô không lạnh sao? Mau mặc áo vào.”

Anh ta muốn trả lại áo cho cô nhưng bị cô từ chối “Tôi không lạnh, tôi vừa xối ướt, nhưng tôi vẫn luôn ngồi cạnh đống lửa đây này, chẳng mấy chốc sẽ khô thôi, tôi không lạnh, tôi không..”

Cô gượng cười, nhưng cơ thể không chịu nổi lảo đảo đứng không vững, cuối cùng ngã vào trong lòng Phó Minh Tước.

“Ngọc Diệp…” Anh ta không nhịn được gọi cái tên thân thuộc.

Thậm chí anh ta còn nghỉ ngờ, trong cơ thể Hứa Trúc Linh có hai linh hồn.

Ngọc Diệp… trốn trong đó, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

“Cô bảo tôi từ bỏ kiểu gì đây? Rốt cuộc cô là Hứa Trúc Linh hay là Ngọc Diệp của tôi? Bất kể như thế nào thì đây cũng là con đường duy nhất để tôi đưa cô ấy về nhà, tôi không thể từ bỏ, tôi sẽ đối xử với cô thật tốt!”

Phó Minh Tước bế cô lên, trước khi đi anh ta còn giấu kỹ váy cưới của nữ hoàng đi nữa.

Đó là quà Ngọc Diệp tặng anh ta.

Anh ta đi về phía có thể ra khỏi khu rừng, lúc này trời đã ngừng mưa.

Mỗi bước đi của anh ta đều vô cùng vững trãi, như đang ôm bảo vật trân quý nhất trên toàn thế giới trên tay, không dám dùng nhiều sức, không dám làm bừa, nâng niu cẩn thận từng li từng tí một.

Chưa đi được bao lâu thì đột nhiên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng vang lên trên đỉnh đầu.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng hiểu rõ.

Đúng lúc anh ta đang đợi người phía trên trực thăng thả dây xuống thì một đội người ngựa đi tới.

Cố Thành Trung tìm người ở cung điện, khắp nơi đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, nhất định phải thông qua sự cho phép của Charles.

Bởi vì Lueia âm thầm ra tay ngăn cản nên cũng khiến mọi chuyện bị trì hoãn không ít.

Cố Thành Trung bị làm khó rất lâu mới ra khỏi cung điện được, sau đó anh đi tìm kiếm một mạch.

Dọc đường đi anh gặp không ít quân cận vệ đi tuần tra, lại bị trì hoãn thêm.

Hơn nữa anh còn phát hiện một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm, chắc hẳn là người phía Phó Minh Tước.

Còn đi tìm cùng hướng với anh, chứng tỏ hai người họ đang ở cùng nhau.

Biết được tin tức này thì anh an tâm hơn rất nhiều.

Dù giữa anh và Phó Minh Tước có quan hệ gì hay không thì từ trước tới nay anh ta vẫn luôn tốt với Hứa Trúc Linh.

Anh nhảy vào rừng rậm, dấu vết cuối cùng đã bị trận mưa xóa mất, anh vất vả lắm mới tìm được tới nơi.

Giây phút anh thấy Phó Minh Tước ôm.

Hứa Trúc Linh, tim anh nảy lên một cái, anh bước đến, cẩn thận ôm cô đang ướt nhẹp vào trong lòng.

Phó Minh Tước không ngăn cản anh, cười nói: “Đã lâu không gặp”

“Sao cô ấy lại thành thế này?”

“Cô ấy chăm sóc tôi cả một buổi tối, chúng tôi tình cảm mặn nồng, triền miên không dừng..”

“Phó Minh Tước, anh câm miệng lại cho tôi!” Cố Thành Trung nổi giận, híp mắt lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu như anh dám nói bậy về vợ tôi như thế nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Không khách sáo? Bây giờ anh làm gì được tôi? Dựa vào J&C để đấu với tôi sao?”

Phó Minh Tước không cho là đúng, cười cợt “Tôi không nói bậy, cô ấy quả thực chăm sóc tôi cả đêm, chúng tôi miệng chạm miệng, làm mấy chuyện không thể miêu tả… Nếu như anh muốn biết thì tự mình hỏi cô ấy đi”

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, là đội quân cận vệ.

Phó Minh Tước không sợ gì hết, anh ta nắm lấy sợi dây thừng đi mất “Chúng ta vẫn sẽ gặp lại, lần sau nhất định sẽ có người phải đổ máu”

Giọng nói lạnh lùng u ám của anh ta vang lên, chẳng mấy chốc không còn thấy bóng người nữa.

Quân cận vệ chạy tới, hỏi: “Bọn trộm đâu?”

“Trên trời”

Cố Thành Trung không muốn phí lời, ôm Hứa Trúc Linh nhanh chân rời đi.

Về tới biệt thự, anh mời bác sĩ tới ngay lập tức May mà không bị gì nặng, cô chỉ bị cảm lạnh mà thôi.

Hứa Trúc Linh nửa tỉnh nửa mê, mãi đến giữa trưa mới dậy, cô bị đói mà tỉnh.

Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc, còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Cô về rồi sao? Cô gọi một tiếng theo bản năng: “Cậu ba Trung?”