8 giờ tối tại khách sạn The Palm, trong phòng hội nghị lớn đặt 100 bàn tròn, được trang trí lọng lẫy sang trọng.

Những chiếc ghế được bọc vải trắng, cột vào một cái nơ đỏ làm tăng thêm vẻ sang trọng của căn phòng.

Khách mời lần lược bước vào, tất cả mọi người điều ăn mặc sang trọng.

Giống như người nào mặc đồ càng đắt tiền, thì giá trị tài sản của người đó càng cao.

Các tiểu thư và phu nhân của mấy vị khách mời, điều đem nữ trang đắt tiền của mình đeo trên người.

Để kheo với mọi người rằng, họ được người đàn ông của mình yêu thương.

Những vị khách mời điều toàn là những người giàu có.

Và là những nguời có thế lực và địa vị trên thương trường.

Minh Dạ Collin cùng ông bà Collin, đang tiếp đãi những vị khách quý.

Kiều Nhi và Minh Nguyệt bước vào, trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Nhi phủ nhẹ một lớp trang điểm.

Kiều Nhi bới mái tóc dài của mình lên, để lộ cái cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp ra ngòai.

Trên người cô mặc bộ váy chanel màu đen, cổ hình trái tim không dây, bó sát vòng eo kiêu gợi và bờ mông cực kỳ quyến rũ của mình.

Đôi giày cao gót bằng thủy tin được mang trên đôi chân xinh đẹp, càng tôn lên vẻ thanh cao và tao nhã của cô.

Minh Nguyệt là trợ lý của Kiều Nhi, cũng là đệ tử của cô.

Minh Nguyệt so với Kiều Nhi thì không đẹp bằng, cô không có sắc đẹp sặc sỡ, hay sắc đẹp nghiên quốc khuynh thành.

Nhưng lại có khuôn mặt, của một cô gái chính trực, ngây thẳng và sở hưữ một nụ cười rạng rỡ.

Minh Nguyệt mặc một cái đầm dài màu tím, mái tóc dài chấm vai được cô thả tư nhiên.

Nhìn vào thật ngây thơ, trong trắng vô cùng.

Tất cả ánh mắt trong phòng điều dồn hết trên người Kiều Nhi.

Họ đã từng cặp qua cô trên TV, nhưng hôm nay người thật còn đẹp hơn nhiều.

Họ biết Kiều Nhi là một đại luật sư xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại nhìn hấp dẫn và quyến rũ như vậy.

Minh Dạ Collin nhìn 2 người liền bước tới nói.

“Sao hai em tới trễ như vậy?.”

Minh Nguyệt nhìn thấy Minh Dạ Collin, trái tim bất giác đập thình thịch, khuôn mặt ửng hồng không dám nhìn thẳng mặt anh.

Minh Dạ Collin hôm nay vô cùng tuấn tú, anh mặc âu phục màu trắng của thương hiệu Prada.

Nhìn vào thật sang trọng và hấp dẫn.

Kiều Nhi nhìn anh cười nhẹ.

“Em vừa làm xong công việc, liền tới đây ngay.”

Minh Dạ Collin nhìn cô cười.

“Sao em còn bận hơn cả, ông chủ là anh.”

Lúc hai người đang nói chuyện vui đùa, tiếng bàn tán xôn sao từ mấy vị khách chung quanh, làm Kiều Nhi chú ý.

Kiều Nhi nhìn về hướng, những ánh mắt tò mò của bọn họ đang nhìn.

Bước vào cửa chính là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, dáng người cao lớn vạm vỡ.

Trên người anh mặc âu phục màu đen của thương hiệu Armani.

Trên tay đeo một chiếc nhẫn bằng bạc hình con hổ, nhìn vào thật thu hút và gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng của tất cả mọi người.

Kiều Nhi và Mạnh Hùng hai ánh mắt chạm vào nhau.

Mạnh Hùng không chút e ngại, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp và tinh tế của cô.

Kiều Nhi có cảm giác ánh mắt này thật quen thuộc, cặp mắt đẹp dài của anh vì cười mà hơn híp lại.

Đi theo sau anh là Trần Siêu và Ngô Đức, nhìn vào thật oai phong.

Kiều Nhi quan sát Mạnh Hùng từ trên xuống dưới, trên người anh tỏa ra sự kêu ngạo và nguy hiểm khó tả.

Trong lòng Kiều Nhi hiện lên nỗi lo âu, cô không biết đó là vì lý do gì.

Nhưng cô giám chắc người đàn ông này, cô không nên chọc vào.

Kiều Nhi quan sát Mạnh Hùng xong, cô chuyển tầm mắt qua cô gái đứng bên cạnh anh.

Cặp mắt Kiều Nhi liền phát sáng, cô gái này nhìn thật xinh đẹp, cô sở hữu dáng người vô cùng gợi cảm.

Lúc này Minh Nguyệt hứng hỡi kêu lên.

“Chị Kiều, cô ta..... Cô ta là ảnh hậu Mộng Dung.”

Minh Nguyệt vừa nói vừa lay lay cánh tay của Kiều Nhi, làm dứt đi suy nghĩ trong đầu cô.

“Không ngờ cô ta lại xuất hiện ở đây, nhưng người đàn ông đó là ai?

mà được vinh hạnh như vậy?.”

Minh Dạ Collin nhìn Minh Nguyệt, đang hiếu kỳ muốn biết thêm, về người đàn ông bên cạnh Mộng Dung.

Minh Dạ Collin lắc đầu cười nói.

“Người vinh hạnh là cô ta mới đúng, được Mạnh Tổng của tập đoàn Tân Mạnh Thị để ý tới, đúng thật là phước ba đời của cô ta.”

“Mạnh Tổng của tập đoàn Tân Mạnh Thị, anh nói anh ta là Mạnh Tổng.

Một người với thân phận thần bí không ai dám đụng vào, từ trươc tới giờ chưa từng xuất hiện trước công chúng.”

Minh Dạ Collin nhìn Minh Nguyệt đang hân hái nói một tràng, anh cười gật đầu nói.

“Đúng vậy, anh cũng bất ngờ khi anh ta chịu tiếp nhận lời mời tối này.”

Hai người cứ anh một câu em một câu, Kiều Nhi không để ý đến bọn họ, cặp mắt cô vẫn luôn quan sát Mạnh Hùng.

Nhìn thấy Mộng Dung choàng tay qua tay anh, Kiều Nhi cười khinh thường.

Trong lòng thầm nghĩ, đàn ông điều như nhau, điều ham muốn vẻ đẹp bề ngoài.

Không ai giống anh Thiên của cô.

Kiều Nhi lắc đầu xoay người đi đến, lấy một ly rượu đỏ từ trong tay người phục vụ.

Đứng một mình, Kiều Nhi cầm ly rượu từ từ thưởng thức.

Cặp mặt mông lung nhìn về hướng, những người đước gọi là giới trí thức trong xã hội thượng lưu.

Kiều Nhi khinh thường nhất là những người giả vờ thanh cao này.

Cô làm luật sư bao năm nay, những kẻ ỷ mình có tiền lọng hành trong xã hội.

Vì che chở cho những đứa con hư hỏng, không tiết tiền bạc để bù đấp lỗi lầm của bọn họ.

Có những kẻ đàn áp phụ nữ, dùng ma tuý, hay say rượu lái xe bị bắt, giống như vụ kiện vừa rồi của cô.

Họ ỷ vào tiền tài của gia đình mà không biết hối lỗi.