Kiều Nhi không nói gì, cô cầm túi xách trên bàn lên, lặng lẽ bước ra ngoài.

Kiều Nhi nôn nóng đi xuống lầu, cô tìm quản gia Nghiêm khắp nơi.

Vừa nhìn thấy ông ở trong phòng ăn, Kiều Nhi vui mừng chạy tới nói.

“Quản gia Nghiêm, bác lên lầu băng bó vết thương cho thiếu gia.

Tay cậu ấy đã bị thương rồi.”

Cặp mắt ưu tư của Kiều Nhi cụp xuống, cô do dự một chút rồi nói tiếp.

“Nhưng bác nhớ, đừng nói cho anh ấy biết, là cháu bảo bác làm như vậy.”

Quản gia Nghiêm nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Tại sao?”

Hai chữ ngắn gọn làm Kiều Nhi không biết phải trả lời như thế nào.

“Bác đừng hỏi, cháu chỉ nghĩ tốt cho anh ấy mà thôi.”

Giọng nói buồn bã của Kiều Nhi, làm quản gia Nghiêm cảm thấy khó chịu khi hỏi như vậy.

Quản gia Nghiêm biết Kiều Nhi là một nguời tốt, và cũng biết tình yêu mà cô dành cho Mạnh Hùng là thật.

Nên không nói gì thêm, ông nhìn Kiều Nhi nói.

“Kiều tiểu thư, cô đi đâu để tôi gọi tài xế đưa cô đi.”

Ánh mắt ưu sầu của Kiều Nhi làm quản gia Nghiêm hơi bồi hồi súc động.

Kiều Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên.

“Không cần, tự cháu đi được rồi.”

Kiều Nhi nói xong, cô lủi thủi bước đi, rời khỏi biệt thự Mạnh Viên.

Kiều Nhi đi ra trước cổng biệt thự, cô lưu luyến định quay đầu lại, nhìn thêm một lần sau cuối.

Nhưng Kiều Nhi cảm giác được ánh mắt sắc bén của Mạnh Hùng, nhìn chăm chăm vào cô.

Kiều Nhi không muốn Mạnh Hùng, có thêm hy vọng gì với cô nữa.

Kiều Nhi đành tuyệt tình bước đi một cách dứt khoát, cô không quay đầu lại một lần.

Mạnh Hùng nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Kiều Nhi, bước đi chậm rãi rời khỏi biệt thự Mạnh Viên.

Anh đau đớn siết chặt bàn tay của mình.

Anh không hiểu vì sao, Kiều Nhi đột nhiên thay đổi như vậy.

Anh không cam tâm, càng nghĩ Mạnh Hùng càng thêm nóng giận.

Tay anh rung rung cầm điếu cigar cuba lên.

Mạnh Hùng mồi điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu.

Tâm trí của Mạnh Hùng trở nên tĩnh táo hơn, anh suy nghĩ mọi chuyện một cách rõ ràng.

Mạnh Hùng cảm giác trong chuyện này, có gì đó không đúng.

Cặp mắt thâm thuý của Mạnh Hùng nhìn xa xa ra bầu trời xa xôi.

Quản gia Nghiêm từ bên ngoài bước vào, ông nhìn thấy bống dáng cô đơn của Mạnh Hùng, đứng bên cạnh cửa sổ sát mặt đất.

Ông đau buồn khi nhìn thấy dáng vẽ này của Mạnh Hùng, giọng nói già nua của ông vang lên.

“Thiếu gia, tay cậu bị thương để tôi băng bó vết thương cho cậu.”

Mạnh Hùng nghe quản gia Nghiêm nói vậy, cặp mắt anh đột nhiên bừng sáng.

Anh quay người lại, nhìn quản gia Nghiêm, bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Sao bác biết, tôi bị thương?”

Lời nói chất vấn của Mạnh Hùng làm quản gia Nghiêm lo lắng.

Giọng nói bâng khuâng của ông vang lên.

“Tôi nghe tiếng đồ đạc bị vở, nên mới biết.”

Mạnh Hùng cau mày, giọng nói uy nghiêm của anh, làm quản gia Nghiêm  hốt hoảng.

“Quản_Gia_Nghiêm!”

Mạnh Hùng hét lên từng chữ một, làm quản gia Nghiêm sợ hãi.

Ông khom người tòan thân run rẩy, thành thật khai báo.

“Dạ, Kiều tiểu thư kêu tôi lên, chăm sóc cho cậu.”

Mạnh Hùng nghe ông nói vậy trong lòng hơi vui, nhưng trong phút chốc khuôn mặt của Mạnh Hùng trở nên lạnh lùng không cảm súc.

Anh cau mày suy nghĩ, việc này anh cần phải điều tra.

Kiều Nhi đau lòng, cô mang đôi giày cao gót 10cm đi lang thang trên con đường dốc.

Kiều Nhi muốn suy nghĩ mọi chuyện cặn kẽ hơn nên không gọi taxi, mà một mình đi bộ xuống núi.

Nhưng không ngờ, ông trời cũng muốn trừng phạt sự vô tình của cô.

Một cơn mưa thật lớn đột nhiên ụp xuống, làm Kiều Nhi lính quýnh núp dưới một góc cây cổ thụ thật to.

Kiều Nhi chợt nghĩ đến điều gì, liền móc điện thoại di động ra, gọi cho Mạnh Khang.

Trong một căn phòng nơi chung cư sang trọng, ngay trung tâm thành phố S.

Mạnh Khang cùng Dương Mẫn hai người với thân thể trần truồng quấn lấy lẫn nhau.

Trong căn phòng, khắp nơi được bao phủ bởi mùi hương của tình dục.

Tiếng đàn ông thở gấp, cùng với tiếng rên rỉ của phụ nữ, hoà lẫn thành một khúc nhạc tuyệt vời.

Vật nam tính của Mạnh Khang đang ra vào cơ thể tuyệt đẹp của Dương Mẫn theo thiết tấu, đột nhiên điện thoại di động của Mạnh Khang đặt trên đầu giường vang lên.

“Zigggggggggggg”

Hai người đang trong lúc cao trào, không muốn bị bất cứ điều gì quấy nhiễu.

Nhưng khi Mạnh Khang nhìn thấy tên của Kiều Nhi nhấp nháy trên màn hình.

Anh liền dừng lại tất cả động tác, Mạnh Khang vươn tay cầm lấy điện thoại.

Từ trước tới giờ, Kiều Nhi chưa từng chủ động gọi điện thọai cho anh.

“Kiều Nhi, có chuyện gì?”

Giọng nói vui mừng, nhưng lại có vài phần lo lắng của Mạnh Khang vang lên.

Mạnh Khang chờ một chút, nhưng vẫn không nghe được câu trả lời của Kiều Nhi.

Anh chỉ nghe được âm thanh, khóc nức nở của cô.

Mạnh Khang liền lo lắng, anh rút vật nam tín của mình ra khỏi cơ thể của Dương Mẫn.

Dương Mẫn dùng tay dịnh Mạnh Khang lại.

Cô lắc đầu nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong.

“Mạnh Khang......đừng.......”

Giọng nói nũng nịu của Dương Mẫn vang lên.

Trong lúc này tiếng khóc của Kiều Nhi càng lúc càng lớn, làm Mạnh Khang sốt cả ruột gan.

Mạnh Khang bực bội cau mày nhìn Dương Mẫn.

Dương Mẫn nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Mạnh Khang nhìn mình, trong lòng cô bối rối.

Lần đầu tiên Mạnh Khang đối xử với cô như vậy.

Ánh mắt đau buồn cùng với vẽ mặt thất vọng của Dương Mẫn cụp xuống.

Tay cô từ từ buông Mạnh Khang ra.

Mạnh Khang không quan tâm đến cảm nhận của Dương Mẫn.

Anh ngôi thẳng người trên giường, lo lắng hỏi thâm Kiều Nhi.

“Kiều Nhi, em đừng khóc.

Có chuyện gì anh có thể giúp em?”