Kiều Nhi đi vào bên trong thêm một chút, quả thật nó được thong qua một căn phòng tắm thật lớn.

Trong lúc này Kiều Nhi nghe được tiếng gõ cửa, bên ngoài phòng làm việc của cô.

Cô bước ra ngoài liền nhìn thấy Minh Nguyệt, tay ôm một chồng hồ sơ.

“Chị Kiều, đây là những tài liệu liên quan đến luật pháp, của tập đoàn Tân Mạnh Thị trong vòng 5 năm nay.”

Vừa nói Minh Nguyệt vừa đặt hồ sơ lên bàn.

Minh Nguyệt biết cách làm việc của Kiều Nhi, nên mới chuẩn bị sẵn cho cô.

Kiều Nhi muốn biết tất cả về tập đoàn Tân Mạnh Thị, để sau này tiện làm việc.

Kiều Nhi ngồi xuống ghế, cầm từng sấp hồ sơ lên mà châm chú đọc.

Minh Nguyệt thấy vậy liền ra ngoài pha cho cô một tách cafe Lam Sơn.

Mùi hương thơm ngát lan tỏa cả căn phòng.

“Chị Kiều, cafe của chị.”

Kiều Nhi cười gật đầu, tay cầm tách  cafe lên uống.

Mùi thơm cùng hương vị cafe làm Kiều Nhi tĩnh táo hơn.

“Em ra ngoài làm việc đi, cần gì chị sẽ gọi em.”

Kiều Nhi vừa độc hồ sơ vừa nói.

“Dạ”

Minh Nguyệt muốn hỏi, tại sao cô lại quyết định qua làm việc cho Mạnh Hùng.

Nhưng nhìn thấy Kiều Nhi đang bận rộn, nên Minh Nguyệt đành phải ra ngoài.

Trong văn phòng tổng tài, Mạnh Hùng ngồi sau bàn làm việc, đang nghe Trần Siêu cung kính báo cáo.

“Chủ nhân, ngân hàng bên New York của chúng ta, đã bị kiện về tội hối lộ.

Cảnh sát New York nói, có người nặc danh gởi cho họ bằng chứng phạm tội của ngài.”

Mạnh Hùng nghe Trần Siêu nói vậy, ánh mày đang nhìn vào sấp văn kiện, liền chuyển sang nhìn thẳng vào mặt của Trần Siêu.

Mạnh Hùng cau mày nói.

“Người nặc danh?”

“Dạ, thuộc hạ đã cho người điều tra, nhưng vẫn chưa có manh mối gì.”

Mạnh Hùng dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, sắc mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì.

Anh đột nhiên lên tiếng.

“Chuẩn bị máy bay, ngày mai bay qua New York.”

“Dạ, thuộc hạ cho người chuẩn bị ngay.”

Trần Siêu nói xông liền đi ra ngoài.

Kiều Nhi trong phòng làm việc đang châm chú xem hồ sơ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Cóc cóc cóc.”

“Mời vào.”

Kiều Nhi lên tiếng nhưng cặp mắt vẫn đang nhìn vào hồ sơ trước mặt mình.

Mạnh Hùng đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một ly nước cam.

Kiều Nhi nhìn thấy ly nước trước mặt mình, liền ngẩn đầu lên nhìn.

Cô không ngờ lại là Mạnh Hùng, cô còn tưởng đó là Minh Nguyệt.

Cô cười một cách dịu dàng nói.

“Anh xong việc rồi sao?”Mạnh Hùng dùng tay chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay của mình nói.

“Đã đến giờ anh trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn.”

“Wow.

Đã là giờ ăn trưa rồi sao?

Em quá châm chú vào mấy phần văn kiện này, mà quên mất cả thời gian.”

Vừa nói Kiều Nhi vừa khép lại phần hồ sơ trước mặt mình.

Cô đứng lên, Mạnh Hùng đã cầm xẵn áo khoát mặc vào cho cô.

Kiều Nhi xoay người vươn tay choàng qua eo anh, ôm anh vào lòng.

Mạnh Hùng bất ngờ với hành động này của cô, từ trước tới giờ anh luôn là người chủ động.

Anh nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt thâm tình, anh yêu thương hôn lên tóc dài ống ánh của cô.

“Cảm ơn anh.”

Ánh mắt Mạnh Hùng liền tỏa sáng, anh tươi cười nói.

“Cảm ơn vì việc gì?”

“Cảm ơn vì tất cả, hoa lan và quần áo anh chuẩn bị sẵn cho em.”

Mạnh Hùng nghe cô nói vậy trong lòng anh cảm giác sung sướng, không uổng công anh vì cô mà chuẩn bị tất cả.

Mạnh Hùng cố tình trêu chọc cô.

“Quần áo?

Không phải anh chuẩn bị cho em, chắc của những người phụ nữ trước đây của anh để lại.”

Thật ra thì từ trước đến giờ, Mạnh Hùng chưa từng đem phụ nữ về công ty hay biệt thự Mạnh Viên, cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất.

Kiều Nhi nghe anh nói vậy liền nở nụ cười gian xảo, cô đột nhiên đẩy anh ra, sắc mặt trở nên xa cách.

“Xin lỗi em không biết, đồ đó là của mấy cô tình nhân của anh.”

Giọng nói lạnh lụng của cô làm Mạnh Hùng lúng túng, anh vươn tay cầm tay của Kiều Nhi kéo cô vào lòng.

“Không...không phải của phụ nữ khác, những đồ đó là đích thân anh chuẩn bị cho em.”

Mạnh Hùng liền lính quýnh giải thích, anh không muốn Kiều Nhi hiểu lầm.

Kiều Nhi nhìn vẻ lúng túng của anh, cô bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha.”

“Đùa với anh thôi, em biết mà, những bộ quần áo đó điều là mới, còn là size của em.”

Mạnh Hùng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, anh mới bớt căng thẳng.

Đúng như câu.

“Tự lấy đá đập vào chân mình.”

Mạnh Hùng cùng Kiều Nhi đi ra ngoài.

Ở trong công ty Mạnh Hùng và Kiều Nhi luôn giữ khoảng cách, cô không thích nghe những tiếng gièm pha từ các nhân viên.

Vào đến nhà hàng Pháp Mạnh Hùng và Kiều Nhi mới có cử chỉ thân mật.

Mạnh Hùng gọi cho hai người món bò beefsteaks nổi tiến nhất tại đây.

Mạnh Hùng tỉ mỉ cát miếng thịt bò trong dĩa của Kiều Nhi ra từng mảnh nhỏ, rồi mới đưa cho cô.

Kiều Nhi nhìn dáng vẻ châm chú của anh, mà trong lòng cảm giác ngọt ngào.

Trong lúc hai người đang ăn vui vẻ, có một cô gái xinh đẹp, dáng người quyến rũ, cặp ngực to tròn, nhưng trên khuôn mặt cô ta luôn tỏa ra vẻ tự cao hống hách, không xem ai ra gì.

“Anh Hùng, anh và bạn đến đây dùng bữa sao?”

Vừa nói cô vừa kéo ghế ngồi sát bên cạnh Mạnh Hùng, tay cô tự nhiên mà choàng vào cánh tay của anh.

Tay Kiều Nhi đang dùng nĩa ghim miếng thịt bò liền dừng lại, vài giay sau cô mới dùng khăn tao nhã lau miệng của mình.

“Xin chào cô, tôi là luật sư riêng của Mạnh Tổng.”

Kiều Nhi vừa nói cô vừa lịch sự gật đầu chào cô ta.

Cô gái kia nghe Kiều Nhi nói vậy liền vui lên, cô còn tưởng Kiều Nhi là phụ nữ bên ngoài của Mạnh Hùng.

“Xin chào cô, tôi là Thẩm Gia Quyên, vợ sấp cưới của anh Hùng.”

Kiều Nhi nghe qua những lời Thẩm Gia Quyên vừa nói, trái tim của cô cảm giác đau đớn, từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng có cảm giác khó chịu như bây giờ.

Nhưng trong phút chốc Kiều Nhi đã lấy lại tin thần, ánh mắt đau buồn của cô liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt thờ ơ không quan tâm.

Tất cả cử chỉ của Kiều Nhi, điều lọt vào ánh mắt sắc bén của Mạnh Hùng.

Anh không ngờ Kiều Nhi lại có thể bình tĩnh như vậy.

“Rất vinh hạnh được biết cô.”

Kiều Nhi lịch sự nhìn Thẩm Gia Quyên nói.