Sau khi Đoạn Kim Thần rời đi, trong lòng anh luôn cảm thấy lo lắng, sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh gọi điện đến phòng khách sạn nhưng không có ai bắt máy, anh liền gọi cho chị gái tiếp ở quầy lễ tân và hỏi Đường Hoan đã về chưa.

Chị gái đó nói, sau khi anh và Đường Hoan rời khỏi thì vẫn chưa về, sự lo lắng trong lòng càng tăng lên, đôi mày anh nhíu chặt lại.

Quay trở lại phòng riêng vừa nãy, nhân viên nói với anh Đường Hoàn đã về từ lâu rồi.

Cuối cùng anh đành phải đi về, anh gọi cho Đường Hoan nhưng cô không bắt máy.

"Xin lỗi...thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời...”

Anh bẻ lái vô lăng một cách tức giận, trong khi giảm tốc độ của xe, anh quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng Đường Hoan và tiếp tục gọi điện thoại cho cô.

Khi đi qua ngã tư, ngay lúc đèn đỏ, anh dừng xe lại và gọi điện cho Đường Hoàn một lần nữa.

Đột nhiên trong bóng tối, anh vô tình lướt qua một tia sáng, khi anh nhìn kỹ lại thì đó là một chiếc điện thoại bị rơi dưới đất, anh nhanh chóng xuống xe.

Khi anh nhặt chiếc điện thoại lên, vừa vặn nhìn thấy ba chữ đang hiện trên màn hình: “Đoạn Kim Thần” Đây là điện thoại của Đường Hoan, chết tiệt, anh lấy điện thoại ra và trực tiếp gọi cho người trợ lý người Mỹ.

“Cậu lập tức kiểm tra cho tôi camera lối ra vào ở khách sạn Colo, còn cả hành tung của Đường Hoan sau khi cô lấy rời khỏi, một khi có tin tức hãy gọi ngay cho tôi.

“Vâng” Nói xong, Đoạn Kim Thần cầm điện thoại lên xe và rời đi.

Cùng lúc đó, thuốc mê dần hết tác dụng, Đường Hoàn tỉnh dậy sau cơn hôn mê, trong mũi cô vẫn còn đầy mùi hắc của thuốc mê.

Đập vào mắt cô, là chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, ánh sáng trong phòng mờ mịt, cô sững sờ trong giây lát, sau đó cô tìm kiếm xung quanh và quan sát cách bày trí của căn phòng.

Hóa ra đây là một căn phòng dành cho cặp đôi tình nhân, hơn nữa còn có rất nhiều đồ liên quan đến phương diện giường chiếu.

Da đầu cô râm ran một lúc, không phải cô bị người ta bắt cóc đấy chứ? Tại sao cô lại ở một nơi như thế này?

Cô muốn đứng dậy khỏi giường, lúc này mới phát hiện hai tay bị trói chặt, cô giãy dụa một chút và thấy rằng chân cũng bị trói, cô cúi đầu xuống và phát hiện bản thân lúc này đang bị trói trong một tư thế hình chữ đại.

*Hình chữ đại:hình người nằm dang hai tay hai chân ra.

"Cô tỉnh rồi”.

Một câu nói tiếng trung giở tệ vang lên, Đường Hoan quay đầu ra và nhìn thấy Anderson đứng cách đó không xa, trong bóng tối cô không nhìn rõ sắc mặt người đàn ông, cô chỉ nhìn thấy trên tay anh ta đang cầm một cây roi và đang từng bước tiến về phía cô với ánh mắt phấn khích và điên cuồng.

Đường Hoan sợ hãi co rúm người lại, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

“Anh...anh bắt tôi làm gì?” Giọng nói của Đường Hoan bị lạc đi vài phần, hai tay cô nắm chặt lại.

Cái tên Anderson này muốn làm gì? Anh ta không phải đối tượng mà Đoạn Kim Thần muốn hợp tác sao? Bắt cô đến đây để làm gì?

Đoạn Kim Thần thì sao? Anh có biết việc cô mất tích không? Hay là lúc này anh đang tình nồng ý đượm với Lương Phỉ Phỉ?

| Đường Hoan không kìm được mà nở một nụ cười cay đắng, vào lúc này, người mà cô nghĩ đến lại là Đoạn Kim Thần.

Nếu như anh biết cô bị trói, liệu anh có giống như lần trước, xuất hiện như một vị cứu tinh trước mặt cô không?

"A...."

Khi Đường Hoan đang phân tâm, cô không phòng bị gì mà bị quất một roi, cơ thể đột nhiên đau đớn, khiến cô hét lớn lên.

Cơn đau lan khắp cơ thể, lông mày cô nhíu lại và những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống: “Anh bị điên à!”.

| Chết tiệt, rảnh rỗi quá nên đánh cô sao? Đau chết mất, người này bị điên sao, lẽ nào là vì cô từ chối ăn cơm với anh ta nên trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu, cho nên mới trói cô ở đây?

Một tia sáng xẹt qua tâm trí cô, cảnh tượng nhanh chóng bị đảo lộn, thứ vừa nãy cô nhìn thấy, cô sợ hãi quay đầu đi, nó khiến hai mắt cô co rút lại, máu trên người cũng đông cứng theo.

Anh ta không những bị điện, mà còn là một tên biến thái.

Đến lúc này, mà cô vẫn không biết rõ ý đồ của người đàn ông này thì quả thực là cô đã sống một cách vô ích, con người này là một tên biến thái SM!

“Hãy gào to hơn một chút nữa” Anderson khẽ vung tay lên, cây roi màu đỏ máu quất lên người cô, lộ ra một mũi nhọn sắc bén.

"U..."

Cây roi rơi xuống, một cơn đau thấu tim truyền đến, sắc mặt cô tái nhợt, cô cắn môi dưới và không để mình phát ra âm thanh.

Đôi mắt chứa đầy sự thù hận và giận dữ.

Tại sao Đường Hoàn cô lại luôn xui xẻo như vậy, luôn gặp phải những kể bệnh hoạn mất trí.

“Anderson, rõ ràng anh biết tôi là vợ của Đoạn Kim Thần, lẽ nào anh không sợ đắc tội với anh ấy sao? Biết điều thì hãy thả tôi ra, nếu không anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh đâu!” Đường Hoan nói một cách mạnh mẽ, mồ hội trên trán không ngừng ứa ra.

Đường Hoan nghĩ rằng cô lôi tên của Đoạn Kim Thần ra, đối phương sẽ sợ hãi, ai ngờ...

“Haha, bây giờ anh ta muốn nắm quyền đại lý của công ty tôi, tôi ngủ với vợ anh ta một chút thì có sao?” Nụ cười nham hiểm của Anderson khiến Đường Hoan nổi da gà, câu nói tiếp theo của anh ta khiến Đường Hoan như rơi xuống hầm bằng.

| “Nếu như Đoạn Kim Thần thực sự quan tâm đến cô, anh ta sẽ không bỏ lại có một mình, cô nói có đúng không? Đoạn phu nhân”

Tiếng Đoạn phu nhân đó nói một cách cực kỳ mỉa mai, ánh nhìn khinh bỉ trong mắt anh ta càng làm tổn thương trái tim Đường Hoan.

Haha, đúng vậy, nếu như anh thực sự quan tâm đến cô, thì sẽ không bỏ lại có một mình ở đó, và bây giờ cô cũng sẽ không rơi vào tình huống như thế này.

Tất cả những điều này đều là do Đoạn Kim Thần, rõ ràng đã ban cho cô những hào quang bất tận, nhưng chỉ cần anh quay người, những ánh hào quang đó cũng tự khắc biến mất.

Rõ ràng đã nói rằng cô là người phụ nữ của anh, nhưng bây giờ chính anh là người làm tổn thương cô hết lần | này đến lần khác.

Mặc dù trong lòng Đường Hoàn cảm thấy thất vọng và đau lòng, nhưng trên mặt cô không hề có chút sắc thái đau khổ nào, cô để bản thân bình tĩnh lại: “Cho dù tôi không được anh ấy coi trọng, nhưng suy cho cùng tôi là vợ của anh ấy, anh cho rằng anh đối xử với tôi như vậy, anh ấy sẽ bỏ qua...”

“Vụt vụt vụt! Ba nhát roi liên tiếp rơi xuống người cô, làm gián đoạn những lời còn dang dở của Đường Hoan.

Đường Hoàn thở hổn hển vì đau đớn, móng tay cô cằm sâu vào da thịt, nước mắt làm mờ mắt cô, nhưng cô cố gắng nhịn không để nó rơi xuống.

“Xuyt” Người đàn ông đánh Đường Hoan vài roi, sau đó đưa tay lên đặt giữa môi cô và ra hiệu cho cô im miệng.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Hoan, những ngọn lửa dao động trong mắt anh ta giống như những con ác quỷ trong đêm.

“Cô có biết dáng vẻ của cô như thế này đẹp đến nhường nào không?” Khuôn mặt tái nhợt và giận dữ của Đường Hoan rơi vào mắt anh ta giống như một chất kích thích, nó kích thích toàn bộ dây thần kinh trên người anh ta.

“Đẹp cái con khỉ, tên biến thái chết tiệt, đồ khốn! Anh hãy mau thả tôi ra!” Cô nói một cách giận dữ, nhưng anh ta như thể không nghe thấy và vẫn làm việc của mình.

Anh ta đưa tay lên chạm vào mặt cô, sự đụng chạm của anh ta khiến cô cảm thấy như bị nhiễm virut, cô quay đầu đi và cắn mạnh vào tay người đàn ông.

“A” Người đàn ông hét lên và kèm theo một cái tát thật mạnh xuống mặt Đường Hoan, cô bị đánh đến mức choáng váng.

“Tiện nhân!” Nói xong anh ta lại vung tay một lần nữa, lúc này đôi mắt Đường Hoan như nổ đom đóm.

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng cô, cô suýt chút nữa thì không ngẩng được lên, mặt cô nóng bừng và đau đớn.

Người đàn ông bước lên giường và nhìn xuống Đường Hoan.

Ánh mắt anh ta di chuyển từ trên mặt Đường Hoan xuống dưới, những nơi lướt qua đều nóng bỏng vô cùng.

Ánh mắt nóng bỏng và dâm đãng của anh ta khiến Đường Hoan nhận thức được sự nguy hiểm, cô không ngừng giãy dụa, lúc này chỗ tay bị trói đã bị xước da, và những chỗ bị roi đánh cũng đang ứa máu.

“Biến thái, anh hãy mau thả tôi ra! Nếu như anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!” Rõ ràng biết rằng những lời này không có tác dụng gì với người đàn ông này, rõ ràng biết trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng miệng cô lại không tha cho anh ta.

Cô đã quá hiểu rõ những tên có tâm lý biến thái này rồi, khi họ phát điện thì thực sự không thể hình dung được, cô không cho phép những điều này xảy ra với chính mình.

"Cô càng hét tôi càng phấn khích, hãy hét to hơn một chút, không có ai biết cô ở đây đầu, cho dù cô có hét gãy cả cổ cũng không sao”.

Những lời nói không chút sợ hãi của người đàn ông và vẻ mặt điên cuồng của anh ta, tất cả hợp lại tra tấn dây thần kinh của Đường Hoan.

Đường Hoan muốn trốn thoát, nhưng lúc này cô như một con cừu để mặc người ta bắt nạt, lực bất tòng tâm.

Nụ cười phấn khích trên khuôn mặt của người đàn ông chưa hề dừng lại lần nào, anh ta vung tay lên quất mạnh lên người Đường Hoan mấy roi, cho đến khi quần áo trên người có biển thành màu xanh đậm anh ta mới chịu bỏ rơi xuống.

Máu rỉ ra từ cơ thể cô, lớp da dưới váy sớm đã bị bong da tróc thịt.

Cô đau đớn đến mức liên tục thở gấp, mồ hôi chảy ra thẩm ướt hết váy.

Cách đó không lâu cô mới bị đánh một trận toàn thân đầy vết roi, bây giờ lại bị một tên biến thái tra tấn, ông trời rốt cuộc muốn thấy cô sống khổ sở đến mức nào nữa?

Người đàn ông bỏ chiếc roi trên tay xuống và từ tốn đi xuống giường, anh ta bước đến chỗ cái tủ và dừng lại.

Đôi mắt Đường Hoan co rúm lại khi nhìn thấy người đàn ông lấy ra một viên thuốc từ trong lọ.

Cô vô thức ngậm chặt miệng lại, Đường Hoan biết rằng viên thuốc đó chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.

“Nào, em yêu, uống viên thuốc này vào chúng ta mới có thể chơi đùa một cách sung sướng, nếu không sẽ không có cách nào để thỏa mãn tôi, cô sẽ phải chịu khổ đó” Một giọng nói dịu dàng phát ra từ miệng Anderson, nhưng nó lại khiến Đường Hoàn lạnh hết sống lưng.

Nếu như cô uống viên thuốc này, vậy thì cô chỉ có thể để anh ta tùy ý chơi đùa, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

| Đường Hoan mở to hai mắt và nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi môi đỏ mím chặt lại, ngăn không cho anh ta có cơ hội đưa viên thuốc vào miệng cô.

Đôi mắt phấn khích và dâm đãng của Anderson khiến Đường Hoan hận không thể lập tức mớc mắt anh ta ra, nhưng lúc này cô không thể di chuyển được.

Thấy cô không chịu hợp tác, đôi mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lẽo, anh ta đưa tay lên bóp cắm cô, ép cô mới miệng, cuối cùng viên thuốc vẫn rơi vào miệng cô, sự cố thủ của Đường Hoàn trong mắt người đàn ông cơ bản là không đáng nhắc tới.

Sau khi nuốt viên thuốc xuống, Đường Hoàn ho khan hai tiếng.

Thấy cô uống thuốc xong, người đàn ông bắt đầu từ từ cởi quần áo.

Mỗi một chiếc cúc áo của anh ta mở ra, cơ thể Đường Hoan lại siết chặt thêm nửa phần.

Thấy người đàn ông sắp cởi hết đồ ra rồi, Đường Hoan giãy dụa càng mãnh liệt hơn mà không màng tới việc tay chân đang bị trói.

Lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó là muốn trốn thoát, cô muốn rời khỏi đây.

Cô cắn chặt môi, hai mắt đỏ hoe.

Viên thuốc mà cô vừa uống đã bắt đầu có phản ứng, một sức nóng thiêu đốt tỏa ra từ cơ thể cô, khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng.

Người đàn ông nhìn phản ứng của Đường Hoàn và thốt ra những lời ghê tởm: “Đừng vội, rất nhanh là có thể bắt đầu rồi, cô thực sự rất đẹp, tôi rất thích phụ nữ Trung Quốc các cô, không những xinh đẹp, mà khả năng giường chiếu cũng rất tuyệt”.

Đường Hoan sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là bây giờ, dưới tác dụng của thuốc, khuôn mặt đỏ ửng và hơi thở hổn hển, khoang ngực không ngừng phập phồng và cả những đường cong tinh tế của cô, lại càng khơi dậy ham muốn của anh ta.

Người đàn ông đến gần Đường Hoan, anh ta đưa tay vuốt ve từ mặt cô rồi từ từ vuốt xuống dưới.

"Tránh ra, đừng chạm vào tôi, tránh ra đi” Đường Hoan nghiến răng, cô cảm thấy một chân được thả lỏng nên đã nhanh chóng vùng vẫy mãnh liệt hơn.