Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang mỉm cười, cả hai đều nhuộm tóc vàng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa, thoạt nhìn là kiểu người vô đạo đức không có công ăn việc làm.

“Người đẹp, vội vã đi đâu vậy?” Một người đàn ông ăn mặc như ngựa vằn mở miệng với nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt.

Đường Hoan nuốt nước bọt và cố gắng bình tĩnh: “Có hẹn với bạn.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một người đi bộ cũng không có, cô nhất định phải nghĩ cách thoát thân, nếu tiếp tục như thế này, chỉ sợ một lát nữa sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Người đàn ông còn lại mặc áo sơ mi vàng nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang nhìn Đường Hoan, nụ cười càng thêm dâm đãng: “Giữa đêm khuya khoắt thế này làm gì có bạn bè nào hẹn nhau? Chi bằng hãy để hai anh em tôi chơi đùa với cô đi.

Những lời nói kinh tởm khiến Đường Hoan lùi lại một bước, trong mắt lóe lên một sự hoảng loạn.

“Tránh ra.

” Đường Hoan nhìn hai người đang đứng chặn trước mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Yo, không ngờ tính khí cũng thật bướng bỉnh, nhưng tôi rất thích, chi bằng đi theo tôi, thấy thế nào? Tôi hứa tôi sẽ yêu thương cô.

“Nằm mơ giữa ban ngày.

” Đi theo anh ta? Cũng không soi lại bản thân mình đi.

Người đàn ông không ngờ cô sẽ dùng chiêu này, anh ta đưa tay lên lau nước bọt trên mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Bị người đàn ông nhìn như vậy, trong lòng Đường Hoan không khỏi sợ hãi.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Ai sẽ đến cứu cô? Trong lòng lo lắng như bị kiến đốt.

Trong lúc Đường Hoan đang nghĩ cách, người đàn ông đột nhiên giơ tay ra, Đường Hoan giật mình liền vung tay lên tát vào mặt người đàn ông.

“Anh muốn làm gì?” Đường Hoan cao giọng, lúc này không thể thể hiện ra bất kỳ sự sợ hãi nào, nếu không cô sẽ bị thiệt.

Người đàn ông bị đánh, đôi mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Con đàn bà thối, cho mày mặt mũi mà mày không muốn, vậy thì đừng trách anh em tao không khách khí.

Nói xong, anh ta liếc nhìn người còn lại, Đường Hoan thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy.

Chạy được vài bước, cô bị chặn lại một lần nữa, Đường Hoan nắm chặt tay thành nắm đấm: “Các người còn như vậy tôi sẽ không khách khí nữa!”

“Không khách khí?” Người đàn ông cười một cách dâm đãng, lời nói ra cực kỳ hạ lưu: “Không cần phải khách khí, một lát nữa tao cũng sẽ không khách khí, tao sẽ khiến mày phải kên lên đừng mà đừng mà.

“Haha…”

Người đàn ông nói xong, gã còn lại cũng cười theo.

Đường Hoan tức giận, đôi mắt lộ ra một sự lạnh lùng, nhưng lần này, người đàn ông không đợi Đường Hoan phản ứng lại mà ra tay trước với cô.

Cô vung tay lên, tức giận nói: “Các người muốn làm gì?”

“Làm gì?” Người đàn ông bị đánh vào tay, gã lại một lần nữa đưa tay ra tóm lấy Đường Hoan: “Đương nhiên là làm mày rồi, ông đây đã rất lâu không chạm vào phụ nữ rồi, tối nay đúng là may mắn, người anh em nói có đúng không?”

“Đúng vậy, một lát nữa hai anh em tao sẽ đối xử với mày thật tốt, bây giờ thì đi với bọn tao.

” Nói xong, liền đưa tay ra kéo Đường Hoan đi.

Đường Hoan vội vàng né tránh, nhưng hai người đàn ông một trước một sau bao vây cô.

Thấy tay của người đàn ông đang tiến lại, Đường Hoan không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra, liền đá anh ta một phát.

“A.

” Người đàn ông đau đớn kêu lên, nhất thời không phòng bị, bị đá vào chỗ hiểm, lúc này gã đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

Lúc này Đường Hoan cũng không thể quan tâm nhiều nữa, cô đá hắn xong liền nhanh chóng bỏ chạy.

“Mau đuổi theo, không được để con đàn bà thối đó chạy mất, con mẹ nó dám đá tao, bắt được tao sẽ chơi chết nó!”

Khi người đàn ông nói xong câu này, gã còn lại đã đuổi theo Đường Hoan.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Đường Hoan càng lo lắng hơn, khi cô đang liều mạng chạy, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh lại, cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Người đàn ông đã đuổi kịp cô, hơn nữa còn kéo cô lại một cách tàn bạo, Đường Hoan không hề có bất kỳ biện pháp phòng bị nào, chân trượt một cái liền bị trật.

Lúc này, gã còn lại cũng đã đuổi kịp, hắn sải bước đến và tát vào mặt cô: “Tiện nhân, ông đây nói chuyện tử tế với mày, vậy mà mày lại đánh tao, hôm nay tao sẽ cho mày xem cái giá của việc đắc tội với tao.

Nói xong, gã trực tiếp nhào người về phía cô.

“A, anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra?” Đường Hoan hét lên, sắc mặt trắng bệch, sao vẫn chưa có người đến?

Đoạn Kim Thần, anh ở đâu, mau đến cứu em.

Đường Hoan gào thét trong lòng, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Đoạn Kim Thần.

“Bỏ mày ra? Nằm mơ đi.

” Nói rồi, hắn đưa tay ra và xé quần áo của Đường Hoan, hai tay Đường Hoan bị gã còn lại giữ chặt, hai chân cũng bị đè lên, căn bản là cô không thể cử động được.

Tim cô đập nhanh đến cực điểm.

Thấy tay người đàn ông sắp chạm vào ngực mình, Đường Hoan mở miệng chửi lớn: “Khốn nạn, nếu anh dám động vào tôi anh sẽ chết chắc!”

“Haha, chết dưới tay người đẹp, làm ma cũng xứng đáng.

Người đàn ông miệng nói, nhưng động tác không ngừng lại, cảm thấy tay người đàn ông đang trượt xuống dưới, Đường Hoan ra sức giãy dụa.

“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!” Giọng nói của Đường Hoan mang theo một chút run rẩy.

Nhưng người đàn ông kia không vì lời nói của Đường Hoan mà dừng lại, ngược lại bọn họ càng phấn khích hơn và nôn nóng muốn chiếm đoạt cô.

Gã còn lại giữ chặt tay Đường Hoan, không ngừng thúc giục: ‘Nhanh lên, tao không nhịn được nữa rồi.

Khi tay của người đàn ông sắp trượt xuống ngực của Đường Hoan, mắt cô đỏ lên và càng giãy mạnh hơn.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét “a” , sau đó sức nặng trên cơ thể nhẹ đi.

“Anh là ai? Biết điều thì hãy biến đi!” Người đàn ông đang giữ chặt tay Đường Hoan nhìn người đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt không vui.

Nhưng người đàn ông không trả lời, anh nhấc chân đá một cước, gã đàn ông liền ngã xuống đất và không ngừng kêu rên.

Đôi mắt Giang Chi Thịnh tràn đầy lửa giận, anh ra tay không chút lưu tình, hai người đàn ông kia nhận thấy không phải đối thủ của anh, liền vội vàng bỏ chạy.

“Hoan Hoan em không sao chứ?” Giang Chi Thịnh đỡ Đường Hoan dậy, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Chân vừa chạm đất, Đường Hoan liền cau mày lại, đau đến nỗi kêu lên một tiếng.

Thấy Đường Hoan có vẻ không ổn, Giang Chi Thịnh nói: “Em có bị thương không?’ “Chân em bị thương rồi.

” Đường Hoan cau mày, bàn tay nhỏ bám vào Giang Chi Thịnh không ngừng siết chặt.

“Anh đưa em đến bệnh viện.

” Giang Chi Thịnh nói rồi, liền bế Đường Hoan lên.

“Không cần đâu, anh đưa em về đi, ngày mai là không sao rồi.

” Hai tay ôm lấy cổ Giang Chi Thịnh, nhìn vào người đàn ông bất ngờ xuất hiện này, nhất thời Đường Hoan muốn khóc.

Cô luôn cho rằng bản thân rất mạnh mẽ, nhưng thực tế vừa nãy cô đã cực lỳ sợ hãi, may mà Giang Chi Thịnh xuất hiện kịp thời.

“Vậy sao được? Sao Đoạn Kim Thần lại không đưa em về nhà?”

Sau khi Giang Chi Thịnh đổi Đường Hoan cho Đoạn Kim Thần ở trên sân khấu, bởi vì có việc nên anh đã về giữa chừng, cho nên anh không biết chuyện Đoạn Kim Thần đưa Lương Phỉ Phỉ về nhà.

Đôi mắt Đường Hoan khẽ tối lại và thoáng qua một sự mất mát: “Anh ấy đưa cô Lương về nhà.

Cô không thể nói ra cảm giác của mình lúc này là gì, nếu như Đoạn Kim Thần không bỏ lại cô ở sân khấu, vậy thì chuyện này cũng không xảy ra, nhưng tiếc là không có nếu như.

“Cho nên anh ta để em một mình ở lại sao?” Đôi mắt Giang Chi Thịnh cuộn lên một ngọn lửa giận dữ, lông mày nhíu lại.

Đường Hoan lặng im, cô không muốn trả lời câu hỏi này.

“Sao anh lại ở đây?” Đường Hoan mỉm cười che giấu đi cảm xúc trong mắt.

“Anh vừa hoàn thành công việc xong thì quay lại.

” Cho nên đúng lúc bị anh nhìn thấy cảnh này, nếu như anh xuất hiện muộn vài phút nữa thôi, thực sự không biết cô sẽ biến thành bộ dạng như thế nào.

“Cảm ơn anh nhé, nếu như không có anh, đoán chừng tối nay em sẽ lành ít dữ nhiều.

“Bảo vệ em là điều anh nên làm, Hoan Hoan, nếu như ở bên anh ta em không vui, thì hãy đến với anh đi, anh tình nguyện sẽ chăm sóc em cả đời.

” Giang Chi Thịnh cúi đầu xuống.

vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đường Hoan sững sờ một lúc, sau đó cô vội vàng cúi đầu xuống: “Em đã kết hôn rồi.

“Anh biết em đã kết hôn rồi, anh sẽ luôn đợi em, nếu như có một ngày em cảm thấy mệt thì hãy đến bên anh, anh sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho em.

Nghe những lời chân thành của người đàn ông, trong lòng Đường Hoan cảm thấy rất ấm áp, cô cười với anh: “Haha, Đại Thịnh, anh thật tốt.

“Đương nhiên rồi, anh là Đại Thịnh của em mà, miễn đó là chuyện của em, thì đều có liên quan mật thiết với anh.

Mặt Đường Hoan đỏ lên, cô không ngờ vài năm không gặp, anh vẫn luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, thực sự khiến cô có chút không chống đỡ được.

Giang Chi Thịnh ôm lấy Đường Hoan và mở cửa xe ra, đang định để cô ngồi vào trong xe thì một câu nói châm biếm vang lên: “Nhân lúc tôi không có mặt, liền tranh thủ từng phút từng giây hẹn hò sao?”

Hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng đen đang bước đến.

Cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo, Đường Hoan vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cô liền lùi về sau vài bước, khi quay đầu ra cô liền nhìn thấy hai người đàn ông đang giằng co với nhau.

Đoạn Kim Thần!!

Khi nhìn rõ người vừa đến, Đường Hoan sợ hãi, cô không quan tâm đến vết thương ở chân mà xông lên phía trước kéo hai người đàn ông ra.

“Đoạn Kim Thần, anh bị điên à!”Đôi mắt Đường Hoan tràn đầy lửa giận, hai tay giữ chặt lấy anh.

Giang Chi Thịnh giơ tay lên lau vết máu ở khóe miệng.

“Đoạn Kim Thần, anh đang làm cái gì vậy?”

“Bị điên?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, đôi mắt lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi: “Đường Hoan, em được lắm!”

Trong lúc nói, anh đưa tay ra, Đường Hoan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó liền ngửi thấy một mùi hương bạc hà nhè nhẹ quen thuộc.

Cô ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Đoạn Kim Thần, đôi mắt phủ một tầng mây đen.

“Đoạn Kim Thần, anh cẩn thận một chút, đừng làm cô ấy bị thương nữa.

” Giang Chi Thịnh lo lắng, nhìn thấy Đường Hoan rơi vào vòng tay của Đoạn Kim Thần, cơn giận trong mắt anh từ từ trỗi dậy.

Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Haha…” Đoạn Kim Thần cười khẩy, vẻ mặt càng lạnh lẽo hơn: “Giang Chi Thịnh, Đường Hoan giờ là vợ tôi.

Câu nói tràn đầy ý tứ chủ quyền.

“Đoạn Kim Thần.

” Anh ta cái gì cũng không biết, dựa vào đâu mà sỉ nhục người khác như vậy?

“Chẳng qua anh chỉ không có mặt một lúc, mà em đã nôn nóng hẹn hò với anh ta như vậy sao? Em coi anh chết rồi à?” Lồng ngực anh đau nhói, cánh tay kéo Đường Hoan cũng bất giác mạnh lên.

“Đoạn Kim Thần, anh im đi!” Vốn đang cau mày khó chịu vì vết thương ở chân, Đường Hoan tức giận hét lên.

Cô chưa trách anh vì đam mê mỹ sắc mà bỏ lại cô một mình thì thôi, anh dựa vào đâu mà ngang nhiên trách móc cô như vậy?

Não anh bị lừa đá mất rồi à?

“Bị anh nói trúng rồi sao? Không tiếp tục giả vờ được nữa à?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, anh cúi đầu lại gần cô: “Đường Hoan, nếu đã gả cho anh rồi, thì em tốt nhất hãy an phận một chút.

“Haha, an phận sao?” Không biết có phải do dự sợ hãi vừa nãy không, hay là vì chân cô càng ngày càng đau, lửa giận trong lòng cô càng mãnh liệt hơn: “Đoạn Kim Thần, anh không bị bệnh đấy chứ? Bản thân anh đưa người đẹp về nhà, vậy mà vẫn còn mặt mũi trách em lả lơi ong bướm sao? Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao?”