Bây giờ cô chỉ muốn làm tốt việc của mình, tận dụng tốt thân phận hiện tại để giẫm đạp lên mẹ con Đường Vãn Tình và Đoạn Lâm Phong, kẻ đã phản bội cô!

Nhìn vẻ mặt không quan tâm của Đường Hoan, ánh mắt Đoạn Kim Thần lộ ra vẻ khó chịu: “Mối quan hệ của anh và cô ấy không hề phức tạp, nhưng bây giờ em không cần biết quá nhiều.

Đối với những lời vô nghĩa của người khác, em cũng đừng để ý, em chỉ cần nhớ rằng, thứ đang dán trên người em là nhãn hiệu của Đoạn Kim Thần anh.

Khi Đường Hoan nghe câu này, trong lòng không hề có bất gì gợn sóng nào, ngược lại có chút muốn cười.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn kìm chế được cơn xúc động này và vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, sau đó mở miệng nói: “Em có thể hiểu là, anh đang cảm thấy có lỗi với những gì đã xảy ra trong đám cưới hôm đó, cho nên anh muốn bù đắp cho em cái gì?”

Đoạn Kim Thần nhẹ nhàng đặt cốc sữa lên bàn và đưa mắt về phía cô.

Nhìn một lúc lâu, đôi mắt anh khẽ nheo lại, chậm rãi nói: “Miễn cưỡng có thể nói như vậy.

Nói đến đây, Đường Hoan lại cười như thể đang mỉa mai.

Vô thức, vậy mà cô đã nhanh chóng quen với việc sống chung với Đoạn Kim Thần.

Mặc dù cô không biết Đoạn Kim Thần dùng cuộc hôn nhân này để làm gì, nhưng đến nay cô mới phát hiện ra rằng, thực ra bản thân đưa ra sự lựa chọn này không hề bị lỗ vốn.

Không chỉ có thêm một chiếc phiếu thông hành, mà còn có thể coi Đoạn Kim Thần như một kim bài, bây giờ cô chỉ cần thoải mái làm một người vợ giàu có, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo vài vòng, muốn xử lý hai mẹ con nhà kia, quả thực vừa nhẹ nhàng lại vui vẻ.

Đang nghĩ một cách rất vui vẻ, giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần từ trước mặt truyền đến: “Trước 5h tối nay, em hãy chuẩn bị một chút, có một bữa tiệc cần đưa em đến tham dự.

“Bữa tiệc gì vậy?”

“Ông già tổ chức.

Ngay khi nghe tin này, Đường Hoan biết đó là bữa tiệc do nhà họ Đoạn tổ chức, đột nhiên cô cảm thấy mất hứng thú.

Lại nghĩ đến việc, nhà họ Đoạn vốn đã có định kiến với cô vì mối quan hệ phức tạp giữa cô với Đoạn Lâm Phong và Đoạn Kim Thần, nếu như bây giờ tham gia thì đồng nghĩa với việc nằm trên họng súng.

Bữa tiệc này không thể đi.

Đưa ra quyết tâm này, Đường Hoan trực tiếp ném ra một câu lạnh lùng: “Em không đi, anh đi một mình đi.

“Không đi?”

Đoạn Kim Thần nghe xong, khuôn mặt khẽ cau lại, nhưng hình như anh nghĩ ra điều gì đó rồi nhàn nhã nói: “Đường Vãn Tình và Đoạn Lâm Phong cũng sẽ tham gia, chị gái em diễn kịch trước mặt ông già tốt như vậy, em chắc chắn là không muốn đi thưởng thức một chút?”

Đường Hoan rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong câu nói của Đoạn Kim Thần.

Ý của anh ấy, đơn giản chính là muốn cô cạnh tranh với Đường Vãn Tình trong bữa tiệc và nhân tiện xem náo nhiệt.

Nhưng khi nhắc đến Đường Vãn Tình, Đường Hoan thực sự muốn đi xem người phụ nữ này có thể làm gì vào tối nay.

“Được, em đi.

Thấy Đường Hoan thay đổi ý định, trên mặt Đoạn Kim Thần cũng thấp thoáng có ý cười: “Được, buổi chiều anh đến đón em.

“Phu nhân, đây là đồ mà ông chủ sai người mang đến cho cô, ông chủ còn nói, cô hãy trang điểm một chút, sau nửa tiếng nữa ông chủ sẽ đến đón cô.

Vào lúc này, điện thoại bàn trong phòng khách reo lên.

Đường Hoan bỏ chiếc hộp xuống và đi nghe điện thoại: “Alo?”

“Nhận được đồ chưa?” Đầu dây bên kia lạnh lùng truyền đến một câu hỏi.

Là giọng nói của Đoạn Kim Thần.

Đường Hoan liếc nhìn hai chiếc hộp mà cô tiện tay để trên ghế sofa, lạnh lùng trả lời: “Em nhận được rồi.

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, dường như đang hút thuốc, sau một lúc anh lại nói một cách bình tĩnh: “Nhận được thì tốt rồi, đợi một lúc nữa anh sẽ đến đón em, em hay nhanh lên một chút.

Nghe những lời nói vội vàng của người đàn ông, dường như là muốn cúp điện thoại.

Dường như Đường Hoan đã căn chuẩn thời gian, cô không gấp gáp mà cười khẩy nói một câu: “Nói thật, em chưa bao giờ thích màu xanh lam, hơn nữa anh không biết số đo ba vòng của em mà chỉ tùy tiện chọn một cái váy, anh không sợ là em không mặc vừa sao?”

Giọng nói vừa dứt, một lúc lâu mà Đoạn Kim Thần vẫn không trả lời, chỉ có hơi thở nhịp nhàng vang lên trong điện thoại.

“Dáng vẻ mà em không mặc quần áo anh đã nhìn thấy rồi, vậy mà vẫn phải lo lắng đến vấn đề này sao?”

Đoạn Kim Thần nói một cách rất nhẹ nhàng, không hề cảm thấy sự trắng trợn trong lời nói của mình.

Nhưng sau khi nghe những lời này, khuôn mặt Đường Hoan hơi đỏ lên và cổ họng như có cái gì đó chặn lại, một lúc sau mới bật ra được một câu nói: “Đoạn Kim Thần, anh là một kẻ lưu manh.

Sau khi nghe thấy lời trách mắng của cô, ban đầu cô cho rằng người đàn ông này sẽ lại nổi giận, nhưng không ngờ, trong điện thoạt đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo.

Nhưng tiếng cười đó rất nhanh đã dừng lại, sau đó là những tiếng ho, giọng nói của người đàn ông lại trở nên lạnh lùng: “Không nói chuyện với em nữa, ở đây anh còn có chuyện cần giải quyết, một lát nữa gặp.

Lần này anh không chút lưu luyến mà trực tiếp cúp điện thoại.

Một tiếp bíp phát ra một cách chói tai.

Bỏ điện thoại xuống bàn, Đường Hoan cười khẩy và theo dõi thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Còn chưa đầy hai mươi phút mà muốn cô trang điểm ăn mặc tử tế, có chắc là không muốn làm khó cô không?

Mặc dù trong lòng tràn đầy sự bất mãn với Đoạn Kim Thần, nhưng hễ nghĩ đến buổi tiệc tối nay có Đường Vãn Tình, trong lòng cô lại dấy lên một ý chí chiến đấu.

Mặc dù hai mươi phút không thể trang điểm quá cầu kỳ, nhưng may mắn thay, cô được sinh ra với một khuôn mặt khá đẹp, chỉ cần biết ăn mặc một chút là đủ để đá bay Đường Vãn Tình.

So với vẻ đẹp dùng mỹ phẩm và dùng tiền đi thẩm mỹ của Đường Vãn Tình, quả thực là xách dép cho cô cũng không xứng.

Nửa tiếng sau, quả nhiên Đoạn Kim Thần xuất hiện ở phòng khách, còn Đường Hoan đúng lúc đang đi từ trên lầu xuống.

Chiếc váy dạ hội màu xanh cô mặc vô cùng tôn lên những đường cong của cô, cùng với những trang sức lấp lánh, càng nổi bật lên khí chất hơn người.

Nhưng đôi mắt của Đoạn Kim Thần không dừng lại trên người cô quá lâu, mà quay đầu đi nhìn quanh căn phòng một lượt.

Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt trong một khung ảnh trên kệ.

Đường Hoan nở một nụ cười tươi như hoa chụp ảnh cùng với một người phụ nữ ngoài sáu mươi với mái đầu đã bạc hơn nửa và trên mặt với bao vẻ thăng trầm.

Anh biết người phụ nữ này, chính là người bà mà Đường Hoan luôn nhung nhớ.

Anh cầm khung ảnh và lật xem, khóe môi hơi nhếch lên, anh nâng khung ảnh lên và nhướn mày nhìn Đường Hoan: “Đây chính là thứ mà em luôn miệng nói là món đồ em yêu quý nhất ư?”

Đường Hoan đang sửa sang lại bản thân liền vội vàng ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu hỏi này của Đoạn Kim Thần.

Nhưng không biết tại sao, khi cô nhìn thấy trên tay Đoạn Kim Thần cầm khung ảnh của mình, trong lòng cô bỗng có một sự lo lắng không thể giải thích được.

Cô không trả lời mà bước về phía trước lấy lại khung ảnh từ tay Đoạn Kim Thần và ôm nó trong tay.

“Sau này anh đừng tùy tiện động vào đồ của em, nếu như anh cảm thấy nó chiếm diện tích thì có thể nói với em, em sẽ cất đi.

Thực ra khung ảnh này đã có từ nhiều năm rồi, cho nên trong một ngôi nhà hiện đại như thế này của Đoạn Kim Thần, bày một khung ảnh như thế này quả thực có chút chướng mắt.

“Đồ của em?”

Đoạn Kim Thần cười khẩy, trong câu hỏi này, rõ ràng có thêm vài phần không vui.

Anh bước tới và kéo Đường Hoan vào lòng, anh cúi đầu nhìn xuống đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, ngón tay nhẹ nhàng lau qua viền môi.

Anh lại khẽ mím môi nói một cách xấu xa: “Em đừng bao giờ quên, bây giờ em là vợ anh, có sự phân biệt của em và của anh sao?”

Có lẽ lời nói của anh quá mức dịu dàng, hoặc là bầu không khí mà anh mang lại quá quyến rũ.

Cô khẽ ngước mắt lên và nhìn vào khuôn mặt đẹp trai với đường quai hàm hoàn hảo của người đàn ông, nhất thời có một chút đắm say.

Đôi mắt có chút mê man, mặc dù đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần ngày càng gần hơn, nhưng lần này Đường Hoan không nghĩ đến việc né tránh, mà cô lại từ từ nhắm mắt lại và chờ đợi một nụ hôn xuất hiện.

Nhưng chẳng mấy chốc, nhiệt độ bên cạnh cô và sức mạnh quanh eo lập tức giãn ra, và hơi thở của anh cũng lập tức thoát ra.

Chờ đợi rất lâu, nụ hôn này vẫn không rơi xuống.

Cô hơi cau mày, khi mở mắt ra đã thấy Đoạn Kim Thần buông cô ra, hơn nữa còn lấy lại khung ảnh từ tay cô đặt vào chỗ cũ và nhẹ nhàng nói: “Đặt nó ở đây đi.

Nói xong anh quay mặt lại và cười một cách tinh nghịch với Đường Hoan, ẩn sâu trong đôi mắt xinh đẹp là vài phần chế giễu.

Đường Hoan nhìn thấy biểu cảm này của anh, lúc này mới chợt nhận ra cô đã bị người đàn ông này đùa giỡn rồi!

Đột nhiên lửa giận bùng cháy trong lòng, nhưng cô nhất thời cảm thấy xấu hổ không thể phát ra.

Nhưng một người tự cho rằng mình đã che giấu cảm xúc của bản thân rất tốt là Đường Hoan lại nghe thấy một câu nói bất ngờ của Đoạn Kim Thần: “Đường Hoan, em có tin hay không, không bao lâu nữa anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện giao trái tim của em cho anh?”

Đối với câu hỏi của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan bất giác nhếch môi khinh bỉ, trong lòng tràn ngập sự chế giễu.

“Thực ra, đôi khi việc tin tưởng quá nhiều vào sự quyến rũ của mình cũng không phải là một chuyện tốt.

Lời nói của Đường Hoan vẫn có chút kiêng dè, để tránh cuộc cãi vã không đáng có nên cô không nói trắng ra.

Lại sợ rằng Đoạn Kim Thần sẽ không buông tha, thế là cô nhanh chóng nói thêm một câu: “Không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên đi thôi.

Nhưng đi được vài bước, cô khẽ nghiêng đầu và nở một nụ cười xấu xa lạnh lùng.

Trong đôi mắt của Đoạn Kim Thần lộ ra một sự u ám, nhìn bóng lưng của Đường Hoan, trong nội tâm anh có chút không cam lòng, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo sau.

Trên xe, hai người không nói với nhau câu nào, không bao lâu sau họ đã đến hội trường của bữa tiệc Xuống xe, Đường Hoan rất tự nhiên đi lên phía trước khoác lấy cánh tay của Đoạn Kim Thần.

Hai người nhìn nhau cười dưới ánh mắt của rất nhiều người, trong mắt người ngoài nụ cười này thật ngọt ngào và hạnh phúc.

Tuy nhiên, chỉ có Đường Hoan và Đoạn Kim Thần mới biết, trong nụ cười này pha trộn rất nhiều cảm xúc phức tạp mà người khác không biết.